Ngày đó trời trong xanh, thời tiết rất đẹp.
Xế chiều bạn nhỏ Hàn Hạo Nhiên đến nhà dì,điên cuồng nghịch phá cùng Đinh Hạo Dương, thời gian chầm chậm trôi đi.
Trong điện thoại Hàn Hạo Nhiên rất lớn tiếnghùng hồn thông báo với ba mẹ: “Mẹ à hôm naycon ở lại nhà dì, bây giờ con đang chuẩn bị để ngày mai đi xemTransformers cùng với anh Dương Dương, dượng còn nói sẽ dẫn bọn conđến khu vui chơi, con sẽ đi chơi vui vẻ, ba mẹ không cần phải lo cho conđâu nha, thôi ạ anh Dương Dương đang chờ con, con cúp máy đây ạ, bye bye.”
“Cụp”
Tống Uyển Yểu còn chưa kịp phản ứng thì bênkia đã cúp điện thoại.
Cô bất đắc dĩ bỏ điện thoại xuống, đứa nhỏnày thật làm cho người ta…muốn đánh nó!
Hàn Vệ Vũ tắm rửa xong, tóc cũng không thèmlau, nước chảy xuống cổ, anh thuận miệng hỏi một câu: “Điệnthoại của ai thế, sao cúp máy nhanh vậy?”
Tống Uyển Yểu không có khí thế, cũng không quayđầu lại nói: “Của con anh!”
“Nhiên Nhiên?” HànVệ Vũ ngồi xuống bên cạnh cô:“Có chuyện gì?”
Tống Uyển Yểu tức giận: “Nóilà tối nay ở lại nhà chị em, không về nhà, ngày mai còn đi xem phimvà đến khu vui chơi.”
“Tốt quá rồi.” HànVệ Vũ nói: “Em tức giận cài gì thế?”
Giọng nói của Tống Uyển Yểu rầu rĩ: “Thằngnhãi con không có lương tâm này, chơi đến điên cuồng quên cả ba mẹ.”
Hàn vệ vũ nhịn không được cười rộ lên, cọ cọ khuônmặt ẩm ướt vào Tống Uyển Yểu: “Anh còn biếtlàm sao nữa, giờ thì biết rồi nhá, cũng chỉ có chồng em là đángtin nhất!”
Tống Uyển Yểu đẩy mặt anh ra: “Anhgội đầu xong sao không lau, anh có biết làm vậy dễ bị cảm lắm khônghả?”
Hàn Vệ Vũ lắc lắc đầu đem mặt tiến lại gần: “Emlau cho anh.”
Tống Uyển Yểu nhận lệnh cầm khăn lông, đứng bêncạnh giường lau tóc cho Hàn Vệ Vũ, Hàn Vệ Vũ ngoan ngoãn cúi đầugiống như một chú cún to xác nghe lời.
Cô sờ sờ tóc anh: “Xongrồi.”
“Ừm” anhbuồn ngủ, thuận tay kéo cô ngã xuống giường,“Bàxã, cùng nằm đi.”
Cô thở dài, giãy ra đứng dậy tắt ngọn đèn đầugiường.
Được rồi, cô đã sớm ngộ ra, bất kể tình cảmcó mãnh liệt đến đâu, hôn nhân có hoàn mỹ đến đâu thì cuối cùngcũng sẽ quy về một cuộc sống bình yên.
Sáng sớm lúc thức dậy, người làm ba mẹ nhưHàn Vệ Vũ và Tống Uyển Yểu rất không quen, hai người ngồi trêngiường nhìn nhau, Hàn Vệ Vũ nhìn đồng hồ, 7h đúng.
Hàn Vệ Vũ ỉu xìu: “Mớibảy giờ.”
Bảy giờ là lúc bạn nhỏ Hàn Hạo Nhiên đến gõcửa phòng ba mẹ.
“Này” TốngUyển Yểu dụi dụi hai mắt, “Hôm nay không có Nhiên Nhiênphá chúng ta, em thấy không quen lắm.”
Hàn Vệ Vũ nhìn dáng vẻ còn buồn ngủ củaTống Uyển Yểu, đột nhiên nói: “Bà xã, thờigian còn sớm, chúng ta làm một chút chuyện đi nhỉ.”
Tống Uyển Yểu kéo chăn lên cao: “Chuyệngì?”
Lời vừa hỏi xong thì nụ hôn cực nóng bỏng củangười đàn ông bên cạnh đã ập tới, người đàn ông kia hàm hồ nói: “Làmchuyện yêu đương.”
Đầu óc cô vẫn còn trong trạng thái mơ ngủ, vẫnchưa biết nên từ chối hay là đón ý hùa theo, trong lúc tỉnh tỉnh mơmơ đã bị chiếm lĩnh.
Hàn Vệ Vũ vui sướng hít một hơi, giọng điệulập tức vô cùng không ổn: “Bà xã, vì sao mỗi buổisáng chỗ này của em đều căng như vậy, hắc ~”
Việc này cô trả lời thế nào đây?
Trong lúc cấp bách cô bớt thời giờ nghĩ ngợirồi nói: “Đại khái là bởi vì chỗ đócủa của anh vào mỗi buổi sáng đều đặc biệt lớn hớn.”
Hàn Vệ Vũ không biết nên giận hay là nên cười,đành phải cắn răng cố sức cày cấy.
Đến khi hai người đều mồ hôi đầm đìa, làm xongmột lần, cơn buồn ngủ lại kéo đến, bọn họ không hẹn mà cùng ôm nhaungủ mê man.
Lần nữa thức dậy thì đã là giữa trưa, Hàn VệVũ đánh răng xong, kích động chạy xuống nhà bếp: “Đóichết anh, bà xã à, trưa nay chúng ta ăn gì đây?”
Tống Uyển Yểu đặt một nồi nước sôi lên: “Mìtrứng cà chua.”
Hàn Vệ Vũ nhướng cổ nhìn vào trong nồi: “Nhiềumì một chút.”
“Ừm, biết rồi.” TốngUyển Yểu nói, “Anh rất tham ăn.”
Hàn Vệ Vũ vẫn đứng bên cạnh nhìn chằm chằmvào nồi nước, Tống Uyển Yểu lấy khuỷu tay chọc chọc anh, “Ranhà ăn chờ đi, xong nhanh thôi mà.”
Lúc Tống Uyển Yểu bưng bát mì ra thì Hàn VệVũ đang xem một bộ phim võ thuật không biết đã bao nhiêu năm về trước,trong tay cầm bánh quy của Hàn Hạo Nhiên ném vào trong miệng.
Tống Uyển Yểu nói:“Sắp ăn trưa rồi mà anh còn ăn bánh quy, con của anh chính là họcthói xấu này từ anh.”
Hai mắt Hàn Vệ Vũ đang nhìn chằm chằm vào TVkhông nỡ rời mắt nói: “Anh sắp đói chết rồi, sángnay em chỉ biết hưởng thụ, không biết anh đã vất vả thế nào đâu.”
Tống Uyển Yểu liếc mắt một cái, đưa cho anhmột tô lớn.
Hàn Vệ Vũ bưng lên ăn, Tống Uyển Yểu vội vãngăn anh lại: “Coi chừng phỏng!”
“À” Anhbuông tô xuống, vẫn đang xem TV.
Hai mắt Tống Uyển Yểu nhìn theo, hình ảnh trongphim ảm đạm, đánh nhau loạn xạ.
Cô rất khó hiểu, “Phimgì mà xem chăm chú vậy?”
Hàn Vệ Vũ nói: “Chờ một chút.”
Tống Uyển Yểu xem một đoạn, không thể khôngthừa nhận diễn viên rất đẹp, cô không nói một lời cúi đầu xuống ănmì.
Ăn hai miếng, Hàn Vệ Vũ lay lay cô: “Bàxã mau nhìn xem, màn đặc sắc đến rồi.”
Tống Uyển Yểu ngẩng đầu, quả nhiên đặc sắc,nam diễn viên phong lưu phóng khoáng và nữ diễn viên xinh đẹp đang dướiánh nến hôn nhau say đắm, bên cạnh còn có một chiếc giường, rốt cuộcđi đến bên giường, hai người cùng nhau ngã xuống.
Tống Uyển Yểu cho rằng sẽ dựa theo lệ cũ màkéo tắt nến đi, trò hay dừng lại ở đây, ai ngờ hai người giằng cotrên giường một hồi, lại còn lộ ra tấm lưng trần của nữ diễn viên,còn kèm theo mấy tiếng kêu mập mờ.
Đến khi nến dựa theo lệ cũ tắt đi, Hàn Vệ Vũcảm thấy mỹ mãn cầm điều khiển TV tắt đi, quay đầu hỏi Tống UyểnYểu:“Thế nào, đẹp mắt nhỉ?”
Tống Uyển Yểu sững sờ nhìn anh: “Anhxem là vì cái này hả?”
Hàn Vệ Vũ vẫn thản nhiên nói: “Đúngvậy đất, bằng không thì vì cái gì, bộ phim này đã bao nhiêu nămtrước, đã lỗi thời rối, lúc còn học cấp 3 anh đã xem trên băng.”
Tống Uyển Yểu bị anh đánh bại, Hàn Vệ Vũ nóitiếp:“Trên TV mà có thể nhìn thấy nhữngcảnh như vậy, hơn nữa còn là đài trung ương, bà xã, rất hiếm có.”
Tống Uyển Yểu nhìn dáng vẻ đứng đắn của anh,quả thật muốn đánh anh.
Một nồi mì, Tống Uyển Yểu ăn một chén, cònlại toàn bộ đều vào bụng Hàn Vệ Vũ.
Dọn xong bát đĩa, Tống Uyển Yểu thay quần áochuẩn bị ra ngoài, Hàn Vệ Vũ từ trên ghế nhảy dựng lên: “Bàxã, anh đi đâu thế?”
“Đi siêu thị, bánh quy của Nhiên Nhiênbị anh ăn hết rồi, thuốc khử trùng trong nhà cũng hết rồi.”
Hàn Vệ Vũ vội vã lên lầu, quẳng lại một câu:“Anh đi với em, em chờ anh một chút.”
Kết hôn đã nhiều năm, bởi vì công việc của HànVệ Vũ bận rộn nên cũng không thường xuyên đưa Tống Uyển Yểu đi siêuthị, thỉnh thoảng có đi thì đều là ngày lễ ngày tết.
Siêu thị cách Lệ Cảnh không xa, ngoài cửa ravào dán rất nhiều quảng cáo, nói các món thủy sản đang đại hạgiá.
Tống Uyển Yểu nghĩ đến Hàn Hạo Nhiên thích ăntôm càng chiên xù nên chỉ huy Hàn Vệ Vũ đẩy xe đến quầy thủy sản.
Hàn Vệ Vũ cầm một chiếc túi lưới đứng bêncạnh bể tôm, Tống Uyển Yểu đứng bên cạnh chỉ cho anh biết tôm càngthế nào là tươi.
Mua xong một bao tôm lớn, điện thoại của Hàn VệVũ vang lên, anh đi đến khu hoa quả ít người nghe, Tống Uyển Yểu cũngđứng chờ cách đó không xa.
Lúc đã chán đến chết đứng nhìn đông nhìn tâythì cô chợt nghe thấy phía sau quầy hàng có người đang nói chuyệnphiếm.
“Ôi chao, có nhìn thấy cô gái xinhđẹp vừa rồi không?”
“Có phải là cô gái mặc bộ đồ thểthao màu xanh da trời không?”
“Đúng vậy đúng vậy, cô gái kia thậtxinh đẹp nhỉ, quá đẹp, cô ấy vừa đi tới tôi đã chú ý.”
“Haizz” giọng nói kia dừng lại mộtchút, “Xinh đẹp thì có xinh đẹp đấy, đáng tiếc là làm vợ bé.”
“Hả? Sao cô biết?”
“Vừa rồi người đàn ông kia chọn tôm,nhìn thì thấy chính là đại gia lắm tiền, con hồ ly kia cứ ẻo lảđứng bên cạnh, nhìn cũng biết không phải thứ tốt đẹp gì.”
Một giọng nói khác lại do do dự dự: “Vậycũng không thể chứng minh cô gái kia là vợ bé.”
“Cái này hả, chủ yếu là phải xemkhí chất. Khí chất của cô gái kia có vấn đề.”
“A” giọngnói do dự kia lại tự tin như vậy! “Bầu khôngkhí hiện tại thật kém, vợ bé mà ban ngày ban mặt cũng dám đi siêuthị với chồng người ta, cũng không sợ vợ lớn mà biết sẽ xé xác côta ra.”
“Ừm ~~”
Lúc Hàn Vệ Vũ nghe điện thoại xong trở lại bêncạnh Tống Uyển Yểu thì phát hiện bà xã của mình đang ngẩn ngườinhìn mấy gói đậu phụ, anh tự tay cầm một gói đậu phụ nén vào trongxe.
Tống Uyển Yểu hoàn hồn: “Anhmuốn ăn đậu phụ sao?”
Hàn Vệ Vũ lắc đầu nói: “Khôngphải em đang ngẩn người nhìn chằm chằm vào mấy gói đậu phụ sao?”
“A” TốngUyển Yểu nói, “Mua thì mua.”
Mang theo túi lớn túi nhỏ về nhà, lúc ở trongthang máy, Tống Uyển Yểu đột nhiên nói: “Này,anh nói xem có phải em rất giống vợ bé không?”
Hàn Vệ Vũ rất kinh ngạc: “Vợ…bé?”
Tống Uyển Yểu nói: “Hômnay ở trong siêu thị em nghe người bán hàng nói em là vợ bé.”
“Ặc…” HànVệ Vũ thấy sắc mặt bà xã không tốt thì vội vàng nín cười: “Cóphải em nghe lầm không hả?”
Tống Uyển Yểu rất chân thành nói: “Vừarồi theo em thấy thì người mặc bộ đồ thể thao màu xanh cũng chỉ cóem.”
Hàn Vệ Vũ thật sự nhịn không được cười thànhtiếng, đi thẳng vào trong nhà, đặt mọi thứ xuống, anh kéo Tống UyểnYểu đến bên cạnh mình: “Bà xã, nói cho anh nghe mộtchút nào, lúc ấy mấy người kia sao lại nói em là vợ bé.”
Tống Uyển Yểu có vẻ căm giận: “Nóianh nhìn giống đại gia, em nhìn giống vợ bé.”
“Này!” Cô khóchịu cực kì, “Dựa vào cái gì mà con emđều sinh cho anh, ngược lại trở thành vợ bé hả?!”
Hàn Vệ Vũ trấn an cô: “Cóphải vì hôm nay anh ăn mặc già dặn quá, còn em lại ăn mặc trẻ trungquá không?”
Hàn Vệ Vũ mặc một chiếc áo thun hiệu Polo màuđen, phối hợp với khí chất mạnh mẽ của anh, thật là hơi giống nhưmột ông chú.
Tống Uyển Yểu ra lệnh: “Từnay về sau khi anh ra phố cùng em thì nhất định phải ăn mặc trẻ trungmột chút.”
Hàn Vệ Vũ cười: “Nếu khôngthì thế này, bà xã, lần sau em mặc đồ tây, còn anh thì mặc mộtchiếc áo thun trước ngực có in hình thật to, lại đeo thêm một cọngdây xích màu vàng, nhất định người khác sẽ cho rằng anh được baonuôi.”
Tống Uyển Yểu tưởng tượng một chút, cũng khôngkhỏi cười thành tiếng: “Thật thiệt thòi cho anh khinghĩ ra một ý tưởng đột phá như vậy!”
Buổi tối, khi chơi đùa thỏa mãn rồi, bạn nhỏHàn Hạo Nhiên được dượng đánh xe đưa về nhà.
Hàn Hạo Nhiên vừa về đến nhà thì như một cơngió chạy vào phòng ngủ của mình, giấu hết những món đồ chơiTransformers cùng các chiến binh thu hoạch trong một ngày đi.
Tống Uyển Yểu mặt lạnh đẩy cửa ra, Hàn HạoNhiên nói:“Ôi chao, mẹ, sao mẹ không gõ cửathế!”
“Nhiên Nhiên” TốngUyển Yểu nói: “Ngày hôm qua đưa nhật kí chocon thế con đã ghi chưa?”
Vẻ mặt Hàn Hạo Nhiên như đang táo bón, đôi mắtcùng lông mi nheo lại nói: “A! Xong rồi! Con quên mất!”
Tống Uyển Yểu đang muốn nổi bão thì Hàn HạoNhiên móc quyển nhật kí từ trong túi xách ra, cợt nhả nhét vào trongtay mẹ: “Mẹ, con làm hết rồi nhá,không tin mẹ xem đi.”
Tống Uyển Yểu hoài nghi mở nhật kí ra, cuốicùng nhìn thấy hai trang viết chỉnh tề như sổ thu chi: Hômnay ba và mẹ đưa mình đến trung tâm thương mại, trong trung tâm thươngmại có rất nhiều người, mình rất không thích. Nhưng mà mình yêu mếnĐại Hoàng Phong, nhưng mà mẹ nói mình đã có rất nhiều Transformersrồi, mẹ không cho mua nữa…
Được rồi được rồi, tuy nhật kí vô cùng ướt átnhưng cách đặt câu dùng từ rất tốt, cũng không mắc lỗi chính tả.
Cô thỏa mãn trả lại nhật kí cho Hàn Hạo Nhiên,gật đầu khen ngợi: “Ừ, không tệ, đi ăn trái câyđi.”
Hàn Hạo Nhiên lại đẩy mẹ ra ngoài cửa: “Đượcrồi ạ, con ra ngay đây.”
Bé áp tai vào cửa nghe ngóng, mẹ bé đã đi xa,bé thở phào nhẹ nhõm, từ trong đáy cặp lấy ra một xấp giấy saochép, tìm đông tìm tây rồi nhét vào chỗ sâu nhất tầng dưới cùng củabạn học.
Hắc hắc, bé rất đắc ý, không chỉ có một trangnhật kí này mà vai tuần sau đến khi thi cuối kì thì nhật kí của béđều đầy đủ nha, rốt cuộc không cần phải viết từng chữ chen chúc nhautrong nhật kí rồi.
Định Hạo Dương thật là thông minh chết đi được,có thể nghĩ ra trò trao đổi nhật kí này.
Lúc Hàn Vệ Vũ từ trên thư phòng đi xuống thìHàn Hạo Nhiên đang nằm sấp trên ghế sofa trong phòng khách lạch cạchlạch cạch cầm điều khiển TV.
“Mẹ đâu?”
Hàn Hạo Nhiên chỉ lên trên lầu: “Đangtắm ạ.”
“Con tắm xong rồi hả?”
“Vâng”
Hàn Vệ Vũ cũng ngồi xuống ghế sofa, vỗ vỗcái mông nhỏ của Hàn Hạo Nhiên: “Xích qua mộtchút nào.”
“Ba ~~” HànHạo Nhiên lười biếng nhích nhích về phía trước một chút, “Saoba lại chiếm chỗ vậy hả, nên giảm béo thôi.”
Hàn Vệ Vũ dở khóc dở cười: “Cútsang một bên, đứa nhỏ này dám nói vậy hả.”
Nhưng Hàn Hạo Nhiên chỉ ậm ừ một tiếng rồilại lạch cạch lạch cạch điều khiển TV.
Lại một lúc nữa, Hàn Vệ Vũ nói: “Ôichao, con không tìm thấy cái gì xem được à? Sao cứ chỉnh tới chỉnhlui vậy hả.”
Hàn Hạo Nhiên cũng không thèm nói gì chỉ xuatay: “Lúc này TV chả có gì cả.”
Hàn Vệ Vũ nói: “Đưa điềukhiển cho ba, con không xem nhưng ba muốn xem.”
Hàn Hạo Nhiên giao lại chủ quyền chiếc điềukhiển từ xa, Hàn Vệ Vũ chỉnh một vài kênh, mở ra một bộ phim chiếntranh trên TV.
Trên TV hai bên đều rực lửa, một khẩu pháo bắnra, tưởng thành bị tiêu diệt một nửa, trong đoàn chỉ huy xuất hiệnmột chiến sĩ mặt đầy bụi bặm hô to: “Sư đoàntrưởng, chúng ta sắp không chống đỡ được rồi.”
Tiếp theo là cảnh hai bên sống mái với nhau.
Cảnh phim vô cùng chân thật, hai bên khí thếngút trời, một lát sau, sau khi trận chiến kết thúc, một quan quântrong đội thắng trận trở lại phía sau quân doanh, vợ của anh ta đang ởđó.
Hai người đã lâu không gặp, vừa nhìn thấy mặtnhau thì dính sát vào nhau, ngay sau đó thì cắn gặm, quấn quýt triềnmiên.
Hàn Vệ Vũ liếc mắt nhìn sang Hàn Hạo Nhiên,tên nhóc này đang trừng to mắt, xem rất hăng say.
Anh “cụp” một cái tắt TV đi, ra vẻ uy nghiêm: “Đượcrồi được rồi, thời gian không còn sớm nữa, đi ngủ đi!”
Hàn Hạo Nhiên đang xem hăng hái, đột nhiên thấymàn hình đen ngòm, bé mặc kệ nói: “Ba, sao lại tắtTV thế!”
Hàn Vệ Vũ trừng trừng mắt: “Nhanhđi ngủ đi!”
Hàn Hạo Nhiên từ trên ghế sofa đứng lên,trong miệng lớn tiếng lầmbầm: “Con biết mà, không phải vừa rồi trongTV hai người đang hôn môi sao, cái này có gì đâu.”
Hàn Vệ Vũ cốc đầu bé: “Conthì biết cái gì!”
Hàn Hạo Nhiên sờ sờ đầu, rất căm phẫn: “Conhiểu hết! Cũng bởi vì ba với mẹ hôn môi cho nên mới có con.”
Hàn Vệ Vũ bị nghẹn một cục, Hàn Hạo Nhiênvẫn kêu to:“Ngày đó con nhìn thấy ba hôn mẹ,còn sờ ngực mẹ, con đều thấy hết.”
Dù cho gần đây mặt Hàn Vệ Vũ rất dày nhưngcũng không chịu được chuyện này.
Anh thẹn quá hóa giận ngoan cường hung ác trừngmặt nhìn Hàn Hạo Nhiên, Hàn Hạo Nhiên cũng lườm anh, hai người mắtlớn mắt nhỏ so đấu một hồi, Hàn Vệ Vũ bại trận nói: “Nhócà, ngày đó mẹ con nói ngực khó chịu nên ba đã xoa cho mẹ con.”
Hàn Hạo Nhiên nửa tin nửa ngờ: “…Baba, vì sao sau đó con lại thấy ba lôi kéo tay mẹ sờ cái chỗ dùng đểđi tè của ba vậy?” *chết chửa =))*
Khốn thật mà!
Hàn Vệ Vũ giận sôi lên, không phải tức, cũngkhông phải nóng ruột mà là đang xấu hổ.
Lúc Tống Uyển Yểu tắm rửa xong chuẩn bị lênlầu thì vừa vặn nghe được tiếng kêu to của Hàn Hạo Nhiên.
Cô khẽ giật mình, dừng bước, rất không có khíchất tránh ở một bên cầu thang nghe lén.
Kết quaả, cô quả nhiên nghe được Hàn Vệ Vũvụng về mà bi ai dạy cho con một khóa về sinh lý, nghe được câu cuốicùng, cô cũng bắt đầu thông cảm với Hàn Vệ Vũ, đồng thời thấy maymắn nghĩ lại mà sợ, may mắn không phải cô, bằng không cô sẽ quẫnbách mà chết mất.
Dưới lầu, Hàn Vệ Vũ còn đang giải thích lungtung: “Đó là bởi vì ba ngứa, cho nên mẹgãi.”
Hàn Hạo Nhiên còn muốn hỏi tiếp nhưng Hàn VệVũ đã rống to: “Đã hết chưa vậy? Nhanh đingủ đi! Tranh thủ thời gian! Ba đếm đến ba, một, hai,…”
Hàn Hạo Nhiên thấy ba đã thật sự nổi bão nêntranh thủ thời gian nhanh như chớp chạy lên lầu.
Hàn Vệ Vũ cảm thấy mình cũng sắp hộc máu.
Khốn thật mà!
Con mẹ nó trời ơi là trời, tại sao lại khôngđóng cửa cho kĩ chứ a a a!!!!!