Cuộc Sống Mỹ Mãn

Chương 29



Sau khi nhận giấy chứngnhận trở về Lệ Cảnh, Tống Uyển Yểu phát hiện biệt thự so với lần trước cô đếnrất không giống nhau, trên hang rào gỗ trong vườn hoa có treo thêm cây tườngvi, còn một bên lại có thêm một cái xích đu.

Còn chưa đến mùa nở hoanhưng trong vường cây cành lá đã sum xuê.

Tống Uyển Yểu đi đến bêncạnh xích đu, quơ quơ dây đu:“Này, không phải anhcho rằng em lớn như vậy rồi mà vẫn chơi trò trẻ con ngây thơ này chứ.”

Hàn Vệ Vũ nói: “Emngồi đi, anh đẩy cho.”

Tống Uyển Yểu ngồi trênxích đu, Hàn Vệ Vũ đẩy từng chút từng chút phía sau cô.

Tháng tư ánh mặt trời vẫnkhông tính là quá nóng, gió thổi cũng rất nhẹ nhàng, Tống Uyển Yểu buồn ngủ,bỗng nhiên nghe thấy Hàn Vệ Vũ nói từ phía sau: “Cómột lần…”

“Hử?”

“Có một lần anh đi ngangqua sân thể dục của trường học, nhìn thấy bọn em đang học tiết thể dục, em cònnhớ cái khung sắt kia trên sân thể dục không? Phía trên còn có xích đu, emngồi trên đó, chơi rất vui vẻ.”

Cô năm đó, tươi cười sánlạn, anh ở xa ngửa mặt nhìn lên.

Cô hiện tại, vẫn hạnhphúc như trước, anh ở một bên bảo vệ cho cô.

Rốt cuộc, cô và anh đềucó một phần hạnh phúc trọn vẹn.

Cuộc sống sau khi lĩnhgiấy chứng nhận kết hôn vẫn trôi qua bình thường như cũ.

Buổi tối sau khi tắm rửaxong, Hàn Vệ Vũ ôm Tống Uyển Yểu ở trên giường trò chuyện, trò chuyện, tròchuyện…đến khi Tống Uyển Yểu phát giác nơi đó của người nào đó bắt đầu rụcrịch, cô nổi lên ý xấu, đưa tay ra chọc chọc…

Hàn Vệ Vũ hừ một tiếngnói: “Đừng nhúc nhích.”

Tống Uyển Yểu hiền lànhtrong chốc lát hỏi anh: “Này, anh lâu như vậy không cócái kia….có được không hả?”

Hàn Vệ Vũ đùa cô: “Cáikia?”

Tống Uyển Yểu không lêntiếng, Hàn vệ Vũ khó hiểu cúi đầu: “Bà xã?”

Cô vẫn không phản ứng.

Hàn vệ Vũ nói: “Bàxã, anh vẫn thủ thân như ngọc, em không tin có thể tìm Tiểu Nguyên, A Ken hỏixem, anh tuyệt đối không vi phạm.”

“Aizz” TốngUyển Yểu thở dài: “Em không có ý kia, em chỉ cảmthấy có chút có lỗi với anh.”

Hàn Vệ Vũ cắn lên mặtcô một cái: “Lại nữa rồi, bà xã, chúng ta cóthể đừng nghĩ nhiều như thế được không, sống chính là muốn làm gì thì làm, mắcbệnh thì chữa bệnh, sau đó tiếp tục sống.”

Tống Uyển Yểu nói:“Ừm”

Hàn Vệ Vũ vừa lòng ômlấy cô, hôn nhẹ cô, Tống Uyển Yểu lại nói: “Aizz, nơi đócủa anh không sao chứ?”

Sắc mặt Hàn Vệ Vũ cứngđờ, bà xã anh đang hoài nghi anh sao?

Cô còn nói: “Emđọc sách thấy, đàn ông quá lâu không làm, sẽ…”

Anh vội vàng lấp kín môicô, hôn thật lâu, nói với cô:“Đừng nghe sách nói hưunóivượn.”

Cô bị hôn đến đầu óc choáng váng, nghe thấy anh nóibên tai:“Nhanh bồi bổ cơ thể, đến lúc đó bà xã sẽbiết nơi đó của anh rốt cuộc có sao không?”

Cô mỉm cười, anh vẫnkhông nỡ làm gì với cô.

Người đàn ông của cô, tuykhông thể tính là người tốt, cũng thường xuyên dùng chút thủ đoạn mờ ám làmhại người ta, nhưng so với chính cô thì anh còn đối xử với cô tốt hơn, trênthế giới có thể tìm được một người như vậy, không thể không nói là vô cùng maymắn.

Thời điểm Tống Uyển Yểubồi bổ cơ thể, Tống Nhược Yểu thường xuyên mang theo con đến thăm cô.

Đứa bé cũng rất bụ bẫm,mỗi lần nhìn thấy Tống Uyển Yểu thì liền đòi bế, làm cho Tống Nhược Yểu phátcáu:“Thằng nhóc, nhỏ như thế đã biết dì của nóđẹp hơn mẹ của nó.”

Tống Uyển Yểu bật cười: “Chị,nói gì thế, Dương Dương còn nhỏ làm sao biết được như vậy.”

Bạn nhỏ Đinh Hạo Dươngvỗi vã đem nước miếng trét trên mặt dì, sau khi hôn lung tung một hồi, mở tocon ngươi đen mỉm cười đáng yêu với Tống Uyển Yểu.

Trong nháy mắt Tống UyểnYểu ngẩn người.

Cô ôm Đinh Hạo Dương, hâmmộ đến phát điên: “Rất dễ thương, chị, em cũng phảisinh một đứa mới được.”

Tống Nhược Yểu bĩu môi: “Chờem làm mẹ rồi sẽ biết, đứa bé này chính là quỷ thành tinh, từ nay về sau cuộcsống sẽ không phải là cuộc sống của chính em nữa.”

Tống Uyển Yểu hoàn toànkhông nghe vào lời nào, Tống Nhược Yểu đột nhiên hỏi: “Đúngrồi, tiệc cưới của em với Hàn Vệ Vũ lúc nào thì làm?”

Tống Uyển Yểu ngẩn ra,lắc đầu: “Em với Vệ Vũ cũng đều không muốnlàm, không cần thiết.”

Cô và Hàn Vệ Vũ đối vớitiệc cưới đều không có hứng thú, lĩnh giấy chứng nhận xong, thành vợ chồngdanh chính ngôn thuận, cho nên có tiệc cưới hay không cũng không hề quan trọng.

Buổi tối đợi Hàn Vệ Vũ đilàm về, cô nói tới chuyện tiệc cưới với anh, Hàn Vệ Vũ nói: “Anhđều nghe theo bà xã hết.”

“Em cảm thấy như bây giờcũng rất tốt, không muốn phiền toái.”

Hàn Vệ Vũ ngẩng đầu nhìncô, một lát sau mỉm cười với cô: “Bà xã, yêntâm, chúng ta nhất định sẽ sống thật tốt.”

Cô gật đầu: “Ừm.”

Tống Uyển Yểu bưng lênmột mâm đồ ăn, nói với Hàn Vệ Vũ: “Hôm nay chịcủa em mang theo Dương Dương tới, Dương Dương rất đáng yêu nha.”

Hàn Vệ Vũ hùng hục ăncanh: “Vậy chúng ta cũng sinh một đứa đi.”

Tống Uyển Yểu ngồi bêncạnh anh nói: “Được, vậy tối nay anh tắm rửacho tốt đi.”

Hàn Vệ Vũ uống một ngụmcanh liền ngẹn trong họng, kinh ngạc nhìn cô.

Tống Uyển Yểu vò vòtóc của anh nói: “Ngoan”

Lâu lắm rồi không làm mộtchuyện, tự nhiên sẽ có vẻ trúc trắc.

Tắt đèn ngủ, Hàn Vệ Vũkéo Tống Uyển Yểu vào trong ngực, hôn lên mặt cô, giọng nói như mất tiếng: “Bàxã.”

Giọng cô nhỏ nhẹ đáplại: “Ừm”

Tay anh nhẹ nhàng luồnvào trong áo ngủ, ngón tay xoa xoa trên làn da của cô, từ từ trượt đến ngực.

Bởi vì dưỡng bệnh nên côbéo lên một chút, nhất là bộ ngực, khi cô nhìn theo vào ánh gương lại cảm giácngượng ngùng.

Đôi bồ câu mềm mại, đẫyđà nắm trong tay anh, anh hưng phấn hơi run rẩy thở hổn hển, xoay người một cáiliền đặt cô dưới thân vừa mút vừa cắn.

Cô có chút không thíchứng kịp, dùng một chút sức đẩy anh, không ngờ anh lại càng hưng phấn, táchchân của cô ra rồi thẳng tắp đi vào.

Thình lình cái to lớn vàsung mãn chiếm giữ cô, trong cơ thể hết sức vui sướng, anh cùng cô không hẹn màcùng cảm thấy một loại phóng thích.

Đó là vui sướng sau khisống lại.

Hàn Vệ Vũ cúi đầu chôn ởtrước ngực Tống Uyển Yểu, dưới thân giật giật nói: “Bàxã, anh không muốn lấy ra nữa, anh không muốn tách khỏi với em.”

Tống Uyển Yểu hoàn toànngượng ngùng: “Cái gì? Lại nói vớ vẩn rồi, emcòn muốn đi tắm một chút, thả em ra nhanh lên.”

Ngược lại anh càng ômchặt, lại giật giật: “Bà xã,anh yêu em.”

Tống Uyển Yểu sửng sốt,cũng ôm lại anh, anh người ôm chặt dán vào nhau, cô nói: “Ôngxã.”

Đây là lần đầu cô gọianh như vậy, anh chấn động, cô lập tức dùng sức ôm chặt hơn: “Ôngxã, chúng ta sẽ vĩnh viễn cũng không rời xa nhau.”

Thời điểm cơ thể TốngUyển Yểu khôi phục đã là hơn một năm sau, các chỉ tiêu kiểm tra đều hoàn toànbình thường, căn bệnh kia cũng không còn thấy dấu vết nữa, giống như đã là mộtchuyện gì đó rất xa.

Lúc Đinh Hạo Dương có thểgọi ba mẹ thì Tống Uyển Yểu mang thai.

Hàn Vệ Vũ như đang ratrận, hận không thể một ngày 24 giờ đi theo sau Tống Uyển Yểu. Anh lấy rấtnhiều sách từ Đinh Tiểu Hải, sách về phụ nữ có thai và sinh con, mỗi ngàynghiên cứu trong phòng sách.

Tình trạng nôn nghén củaTống Uyển Yểu rất nghiêm trọng, mỗi lần đi kiểm tra, Hàn Vệ Vũ đều lải nhải hỏibác sĩ:“Bác sĩ, bà xã của tôi ăn cái gì thì nôncái đó, có nghiêm trọng lắm không?”

Bác sĩ nói: “Phụnữ có thai đều như vậy.”

“Bác sĩ, bà xã của tôicó thiếu máu hay không? Bác sĩ, bà xã của tôi buổi tối ngủ không được có nghiêmtrọng lắm không? Bác sĩ…”

Bác sĩ cũng phát điênlên: “Chủ tịch Hàn, bà Hàn rất bình thường,cực kỳ bình thường, bình thường không thể bình thường hơn.”

Hàn Vệ Vũ vẫn trước saunhư một không thể tin tưởng người khác, về đến nhà, cầm giấy xét nghiệm đi vàophóng sách, từng mục từng mục đi so sánh đối chiếu với trong sách.

Cuối cùng cũng đi ra cườitủm tỉm nói với Tống Uyển Yểu:“Bà xã, em rất bìnhthường.”

Tống Uyển Yểu không thểnghĩ tới người sắp làm ba như Hàn Vệ Vũ lại có thể trở nên như thế.

Còn hơn nữa là, khôngbiết Hàn Vệ Vũ học được từ đâu mấy món ăn nhẹ rất hợp khẩu vị với Tống UyểnYểu.

Sau đó, Tống Uyển Yểuthẳng thắn đem việc nấu cơm giao hoàn toàn cho Hàn Vệ Vũ, thời điểm chuẩn bịnấu cơm tối mỗi ngày Tống Uyển Yểu đều làm rau thật sạch, chờ Hàn Vệ Vũ đi làmvề mặc vào chiếc tạp dề với cảnh xuân tươi đẹp, đứng trong phòng bếp, sĩ khíngút trời đứng xào nấu, chưa đầy 40 phút đã có tới ba bốn món ăn trên bàn.

Bởi vì sức của anh rấttốt, dù có nấu thế nào thì nhìn vẫn rất đẹp trai.

Có lần đi tới cửa đưa tàiliệu Tiểu Nguyên nhìn thấy, anh hai của cậu anh minh thần võ, văn thao vũlược, lại đang ở trong bếp mặc tạp chề xào nấu rất thành thạo, cậu có cảm giácnhư bị sét đánh.

Đang lúc xào rau, Hàn VệVũ liếc tới nồi canh bênh cạnh, vặn nhỏ lửa, mở hé vung ra cho thêm một ítmuối, còn kinh hơn là lấy thìa thử canh xem nhạt hay mặn.

Không hiểu sao TiểuNguyên lại nhớ tới khi đọc “Lam Tinh Linh”, Côngchúa Witch thườngxuyên canh giữ bên cạnh một nồi nước, chuẩn bị bỏ xuống Lam Tinh Linh, tuynhiên anh hai của cậu cường tráng hơn công chúa Witch, khí thế mạnh mẽ hơnnhiều, nhưng khí chất không tốt ở bên nồi canh kia, mà hiệu quả thì như nhau.

Tiểu Nguyên bị Tống UyểnYểu nhiệt mình giữ lại ăn cơm tối, cậu nhìn thấy Tống Uyển Yểu múc canh nấmchân gà, còn vui vẻ mà uống canh thì liền nghĩ tới cảnh Hàn Vệ Vũ rất nhiềunăm trước đánh chém nhau. Người dã man tàn ác như vậy, luôn cảm thấy TốngUyển Yểu đúng là không biết không sợ.

Trong lúc đi khám thai,vợ chồng son ngồi chờ xét nghiệm thì nhìn thấy một người rất quen, Mai DĩNghiên.

Mai Dĩ Nghiên đi ra từtrong khoa phụ sản, sắc mặc tái nhợt, vừa nhìn thấy Hàn Vệ Vũ và cái bụng mangthai củaTống Uyển Yểu liền ngẩn ra, vội vàng lấy kính râm từ trong túi ra đeolên và bước đi rất nhanh.

Tống Uyển Yểu nhìn bóngcủa cô hỏi: “Này, anh nói xem, cô ấy đến đểlàm gì?”

Vẻ mặt Hàn Vệ Vũ cũng cóvẻ nhiều chuyện: “Phá thai đó.”

“Hả?” Tống UyểnYểu khiếp sợ: “Làm sao anh biết?”

Hàn Vệ Vũ sờ cằm: “Emcòn nhớ lần trước nhìn thấy cô ấy cùng một người đàn ông ở khách sạn không?Người đàn ông kia sắp phải kết hôn rồi, vợ sắp cưới của người kia là con gáicủa chủ tịch tỉnh X. Bây giờ cô ấy ở đây, sắc mặt còn kém như vậy, chỉ có thểlà trường hợp đó thôi.”

Tống Uyển Yểu thở dài: “Aizz,cũng thật đáng thương, làm diễn viên thì có tác dụng gì chứ, gặp phải kẻ phụtình cũng thật thảm.”

Hàn Vệ Vũ nhăn mày: “Emở đây thương tiếc cho người khác, nhưng có lẽ căn bản người ta cũng không cảmthấy bản thân mình thê thảm đâu, người đàn ông kia tặng cô ấy rất nhiều thứ, aicũng biết, như ở cùng nhau cũng được hai ba trăm ngàn.”

Tống Uyển Yểu nhấp miệngnói: “Đàn ông đều chẳng có gì tốt.”

Hàn Vệ Vũ cười hì hì:“Bà xã , tật cũ của em lại phát tác rồi.”

Thiếu chút nữa là TốngUyển Yểu bị tức chết.

Buổi tối hai người nằmnói chuyện phiếm, nói đến chuyện sáng nay, Tống Uyển Yểu đột nhiên nói: “Emnhớ ra rồi, Mai Dĩ Nghiên đã từng mắng em, cô ấy vậy mà lại còn mắng em nữa.”

Giọng nói Hàn Vệ Vũ rấtthản nhiên: “Ừ, anh biết.”

“Anh biết, làm sao màanh biết được?”

“Đương nhiên là anh cócách để biết rồi, em thấy không, sau đó cô ấy không dám xuất hiện trước mặt emnữa? Thật là không chỉ anh biết mà anh rể của em cũng biết.”

Tống Uyển Yểu ngẩnngười nói: “Aizz, làm sao em cũng cảm thấylà mình ỷ thế hiếp người nha? Đều tại anh, làm sao lại qua lại với cô ấy, bởivì cô ấy xinh đẹp sao?”

Sau một lúc im lặng, HànVệ Vũ nói: “Em còn nhớ bộ phim gì gọi làthanh xuân gì gì vườn trường đó, Mai Dĩ Nghiên đóng vai cô gái nhà giàu, lúc đóanh ở trên máy bay mới nhìn thấy cô ấy, cảm thấy cô ấy…”

Anh chậc lưỡi, đột nhiênnói: “Anh với em nói chuyện này làm cái gì, dù saothì chuyện đó… giống như là uống rượu độc để giải khát vậy thôi.”

Tống Uyển Yểu cười mắng, “Hứ,em thấy anh như đang đói khát ý.”

Hàn Vệ Vũ vuốt bụng củacô, cũng cườ: “Anh chỉ đói khát với bà xã củaanh thôi, nhìn này, đây không phải là thành quả của đói khát đó sao.”

Hàn Vệ Vũ lo lắng trongchín tháng, sau đó Tống Uyển Yểu sinh mổ một bé trai.

Sau khi hết thuốc tê,chân tay Hàn Vệ Vũ nhẹ nhàng ôm tiểu bảo bảo rất cưng chiều đưa cho Tống UyểnYểu xem:“Bà xã, nhìn xem, cục cưng của chúng ta,dáng vẻ rất giống anh nha.”

Cô vừa nhìn thấy thìgần như sắp vỡ mộng, tốt xấu gì cũng là chui ra từ trong bụng cô, xin hỏigen của cô ở chỗ nào?

Nếu không phải Hàn Vệ Vũđứng ở chỗ này, cô thực sự nghi ngờ có phải thần tiên đã dùng đũa thần trựctiếp biến nhỏ Hàn Vệ Vũ hay không?

Ngoại trừ vẻ mặt non nớt,bảo bối với Hàn Vệ Vũ giống như là đúc từ một khuôn ra.

TốngNhược Yểu đứng một bên cười: “Em gái à, ngoài trừ sinh ra cụccưng, em hình như không có công hiến gì cả nha.”

Cô vô cùng uể oải, ánhmắt ai oán liếc nhìn Hàn Vệ Vũ ra vẻ đóng góp công lao còn nhiều hơn cô,Hàn Vệ Vũ vội vàng sấn lại gần: “Lần sau, bà xã, lần sau chúng tasinh một đứa con gái, tuyệt đối sẽ không giống anh.”

Qua một lúc uể oải, bảntính làm mẹ của Tống Uyển Yểu bắt đầu trỗi lên, ôm cậu nhóc Hàn Vệ Vũ khôngmuốn buông tay, vừa cho bú sữa, vừa hát ru lại còn xoa xoa lỗ tai nhỏ củacậu nhóc Hàn Vệ Vũ.

Cậu nhóc Hàn Vệ Vũthoải mái nhắm mắt ngủ, nhóc lớn Hàn Vệ Vũ tức giận mắt trừng lớn.

“Bà xã” Anhnói: “Chúng ta không thể cưng chiều thằng nhócnhư vậy được, sẽ làm hư con đó.”

Tống Uyển Yểu không để ýtới anh: “Cục cưng còn nhỏ như vậy, làmsao có thể hư, anh đừng có nói chuyện giật gân nữa đi.”

Bạn nhỏ Hàn Hạo Nhiên xácthực không phải là do ba mẹ chiều hư, bản tính vũ lực của cậu bé là thiên bẩm,thời gian trưởng thành lại bị ba xúi dục thành hư.

Cậu bé luôn bày ra vẻ mặtso với những bạn nhỏ khác ở nhà trẻ mình cao to và cường tráng hơn, sau này cònthừa kế sự nghiệp của ba ba, làm đại ca. Dưới tay cậu bé còn có mấy bạn nhỏ, đitheo cậu bé gây sự khắp nơi.

Tống Uyển Yểu luôn bị côgiáo tìm gặp, cô giáo luôn sầu khổ nói với cô:“Bà Hàn, hôm nay Hàn Hạo Nhiên lại đập vỡ thủy tinh…”

“Bà Hàn, bạn nhỏ HànHạo Nhiên hôm nay lại cướp sủi cảo trong bát của bạn khác, còn đẩy ngã bạnnhỏ kia xuống đất…”

“Bà Hàn…”

Cô vừa nghe thấy cô giáogọi cô là “Bà Hàn” thì trong lòng liền tức giận.

Buổi tối hôm đó, cô ởngoài phòng khách nghe thấy cuộc đối thoại như sau:

“Ba, hôm nay tiểu mậplớp lớn lại đánh con.”

Ba cậu bé giở tài liệu,không tập trung: “Vậy con có đánh trả lại haykhông?”

“Có, con và Mục Mục, còncó cả Tiểu Khang đánh tiểu mập tới khóc luôn.”

“Ừ, không tồi.” Ba cậubé nói: “Người khác không ức hiệp mình,mình cũng không ức hiếp người khác, nhưng người khác mà bắt nạt mình thì tanhất định phải trả lại gấp đôi. Nghe rõ chưa, đừng để ba của con phải mất mặt.”

Bạn nhỏ Hàn Hạo Nhiên trảlời đặc biệt hăng hái: “Dạ.”

Tống Uyển Yểu nổi trậnlôi đình, đẩy cửa đi vào: “Hàn Vệ Vũ, có người nào dạy connhỏ như anh không? Khó trách cô giáo nhà trẻ ba ngày hai lần gọi em nói chuyện,chẳng trách Nhiên Nhiên nhà chúng ta lại nghịch ngợm như thế, đều là anh dạy!Anh xem, Dương Dương ngoan như thế chưa bao giờ gây rắc rối cho chị của em.”

Hàn Vệ Vũ vẫn chưa nói,bạn nhỏ Hàn Hạo Nhiên uất ức nói: “Anh DươngDương cũng đánh người khác đó, hôm qua anh ấy còn bảo con đánh giúp tiểu mậplớp anh ấy.”

Tống Uyển Yểu không tin: “Thậtsao? Nhiên Nhiên, bạn nhỏ mà nói dối là mũi sẽ dài ra đó.”

Hàn Hạo Nhiên nói: “AnhDương Dương nói, con đánh tiểu mập giúp anh ấy, anh ấy sẽ đem uy chấn thiên chocon mượn chơi.”

Hàn Vệ Vũ cười “xì” “Bàxã, Dương Dương giống như ba của nó, làm chuyện xấu đều tìm người khác làm biađỡ, làm chuyện xấu cũng không bị phát hiện.”

Tống Uyển Yểu cảm thấy vôcùng đau đầu.

Hiện tại Tống Uyển Yểuđang mang thai lần thứ hai, cô thực sự hy vọng có thể là con gái, nếu lại sinhmột tiểu yêu nghiệt nữa, sợ rằng cô sẽ ngất mất.

Cuộc sống Tống Uyển Yểubởi vì có một người đàn ông như Hàn Vệ Vũ, trở nên không thiếu sót gì, đi khắpthiên sơn vạn thủy, tự mình trải qua ấm lạnh ở nhân gian, sau đó, bọ họ vẫnmãi gắn bó với nhau.

Cuộc sống của cô mỹ mãnnhư thế.

Đủ mỹ mãn, đủ mỹ mãn, mộtchút cũng không bất mãn.

Mỹ mãn nhất, mỹ mãn nhất,cuộc sống đó vừa mới bắt đầu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv