Quý bà Thích không đánh mà thắng thu thập tôi một trận, rốt cuộc cũng thấy mãn nguyện mà xách túi đi tìm mẹ chồng tôi.
Lòng tôi tràn đầy thê lương, chộp lấy chiếc tủ lạnh rỗng tuếch cùng với tủ đồ ăn vặt trống không, bi thương trong mắt liền hội tụ thành sông.
Tống tiên sinh vỗ vai tôi.
Tôi không hề quay đầu lại: "Anh đừng nói chuyện với em, em hiện tại đang rất buồn."
Tống tiên sinh không dao động: "Ồ."
Tôi bắt đầu vô cớ gây rối: "Anh vậy mà không nói chuyện với em? Sao anh không an ủi em? Sao anh lại không an ủi em chứ?"
Tống tiên sinh: "Ồ."
Tôi hét to hơn: "Đồ ăn vặt mà em tích trữ nửa tháng ngày hôm qua bị mẹ ném đi, kho lương thực tinh thần tháng trước bị anh thiêu đến không còn một ngọn cỏ, lương thực vật chất tháng này cũng bị rửa sạch đến không còn một mảnh, em thật sự quá đáng thương."
Tống tiên sinh lười nhác ôm cánh tay: "Ừ."
Anh vậy mà chỉ có một chữ "ừ".
Tôi dứt khoát kết luận: "Tống Lâm Đăng, anh không còn yêu em nữa rồi. Anh chê em phiền, cũng cảm thấy em ở nhà làm một con sâu gạo là việc sai lầm."
Tống tiên sinh nghiêm túc suy nghĩ, đuôi mắt hẹp dài hơi nhúc nhích, âm thanh trầm đục tràn ra trong cổ họng một từ đơn: "A..."
A, chính là không còn yêu.
Hốc mắt tôi đỏ lên, đóng cửa tủ lạnh, ra vẻ kiên cường mà ngẩng đầu, nỗ lực đem nước mắt nghẹn trở về: "Em hiểu rồi, đêm nay em liền dọn ra ngoài, sẽ không quay lại quấy rầy anh, em sẽ một người ngủ trên ghế dài ở công viên, mặc một chiếc áo thun mỏng, dù trời rất lạnh vào ban đêm cũng không sao, em có thể..."
Đột nhiên trước mắt xuất hiện một túi đồ ăn vặt bao bì màu đỏ của tôi.
Tôi dừng lại một giây, ngay lập tức sửa miệng: "Em không thể."
Vừa nói vừa vội vàng ôm túi đồ ăn vặt vào ngực.
Tống tiên sinh cốc đầu tôi một cái, cười với tôi: "Kĩ thuật diễn không tệ, thưởng cho em."
"Nếu em diễn thêm một tiết mục nữa thì có được thưởng nhiều hơn không?"
Tống tiên sinh nhướng mày: "Em đoán xem."
Tôi đoán nửa ngày, từ phòng bếp đoán được phòng ngủ, lại từ phòng ngủ diễn đến phòng đọc làm việc, cuối cùng cũng được tủ đồ ăn vặt như ý.
Tôi yêu Tống tiên sinh.
"Tống tiên sinh, em có một câu hỏi," tôi nằm trên vai anh, đôi mắt tỏa sáng mà quét qua nửa tủ đồ ăn vặt trong phòng làm việc, toàn bộ đều làm loại tôi thích ăn, cực kì khó hiểu, "Sao trong phòng anh lại giấu nhiều đồ ăn vậy? Quan trọng nhất là, em vậy mà không biết?"
Tống tiên sinh đưa một miếng khoai tây chiên vào miệng tôi một cách bình tĩnh: "Đêm tân hôn, em đột nhiên nói muốn ăn khoai tây chiên vị cà chua, nằng nặc đòi anh phải đi mua."
"Ách..."
Anh lại nhét thêm một miếng socola nữa: "Kỉ niệm kết hôn một tháng, em nói muốn ăn socola đen, vẫn là muốn anh đi mua."
"Ừ..."
Anh lại tiếp tục nhét một miếng bò khô: "Kỉ niệm 49 ngày cưới, em nói em muốn ăn bò khô, lại đòi anh đi mua."
"Ừm..."
Anh cầm lấy một bao kẹo dẻo: "Kết hôn ngày..."
Tôi xấu hổ che miệng anh lại, tự ngẫm lại một cách sâu sắc: "Em sai rồi, em thề về sau sẽ không bao giờ để anh ra ngoài mua đồ ăn vặt lúc nửa đêm nữa. Em sẽ tự mua, em sẽ tự đi mua, em hứa đấy."
Tống tiên sinh rũ mắt nhìn tôi, lạnh nhạt "A" một tiếng.
Phải không tin tưởng mức nào mới "A" như vậy chứ.
Tôi thật là một người vợ khiến anh mất lòng tin như vậy.
Tôi tỉnh ngộ, tôi suy ngẫm, chính là tôi biết sai mà không sửa.
Ai đã khiến Tống tiên sinh luôn đáp ứng những yêu cầu vô lí của tôi?
Anh cứ vậy mà chiều tôi.
Anh cứ như vậy mà chiều tôi.
Trên đời này không còn người thứ hai khiến tôi trèo lên đầu giương oai ngoài Tống tiên sinh nữa.
Không có ai.
Vậy nên.
"Tống tiên sinh, trong tủ của anh hình như không có bánh phồng tôm, em đột nhiên rất muốn rất muốn ăn, làm sao bây giờ?"
Đối với người mà giây trước vừa thề thốt sẽ không bao giờ để anh ra ngoài mua đồ ăn vặt cho mình, mà một giây sau lại vô sỉ ám chỉ anh ra cửa mua bánh phồng tôm, Tống tiên sinh tập mãi thành quen mà "Hừ" một tiếng.
"Sở Khanh Y."
"A?"
"Anh hẳn là gọi điện thoại cho mẹ trở về nhìn xem nửa ngăn tủ đồ ăn vặt này."
"..."
Tác giả có lời muốn nói: Nhỏ giọng hức hức, ở văn án có tag "trọng sinh", không biết mọi người có để ý không.