Hôm nay trời mưa rất to, có cả sấm sét và tia chớp.
Mẹ tôi, quý bà Thích, vui vui vẻ vẻ băng qua bốn con đường để đến ngôi nhà hạnh phúc của tôi và Tống tiên sinh.
Sau khi nhìn thấy tôi mười năm như một ru rú trong nhà, cảm xúc vui vui vẻ vẻ nháy mắt chuyển thành bạo lực hùng hổ.
Sau đó chủ đề nói chuyện từ tia chớp liền chuyển thành tôi.
Cơ mà tôi đã làm gì sai đâu?
Tống tiên sinh về đến nhà thì thấy tôi nằm liệt sống dở chết dở trên máy chạy bộ, tự hỏi nhân sinh.
Quý bà Thích vì tỏ vẻ thúc giục tôi, lấy hai sợi dây thừng quấn lại thành roi, lúc này một bên giục tôi chạy bộ, một bên đá mông tôi.
Tôi nằm bất động tựa như chú cá chết.
Tống tiên sinh dựa tường, cười đến mức chìa khóa đều rớt.
Quý bà Thích nghe thấy tiếng cười liền quay đầu, nhìn Tống tiên sinh tựa như con trai ruột, vỗ vỗ bả vai, đem roi giao cho anh: "Con rể, con thay mẹ nhìn con bé này tập thể dục, mẹ đi nấu cơm. Con bé này đúng là không khiến mẹ bớt lo, luôn ru rú ở nhà, cũng không sợ ngày nào đó sinh mốc."
Chờ quý bà Thích đi vào phòng bếp, Tống tiên sinh ước lượng cây roi, buông ánh mắt xuống nhìn tôi.
Tôi trở mình, trong mắt ngập tràn bị thương: "Em quả nhiên không phải do mẹ sinh, lúc em còn nhỏ nhất định là ôm sai rồi, anh mới là con trai ruột của mẹ."
"Ôm sai thì cũng không sao, dù sao bố mẹ em cũng chính là bố mẹ anh, bố mẹ anh vẫn là bố mẹ em."
"..."
Tống tiên sinh ném roi, dùng cánh tay nhấc bổng tôi lên, xoa xoa eo: "Có mệt hay không?"
Tôi nhu nhược mà ghé vào cánh tay hắn, ủy khuất nói: "Mệt chết em huhu, anh lại hướng bên trên xoa đi."
Tống tiên sinh ôn nhu ngọt ngào mà cười, xoa xoa, xoa xoa, sau đó đột nhiên nhân lúc tôi không kịp phòng ngừa liền bóp eo tôi.
"Á!" Cơn đau bất thình lình khiến nước mắt tôi vèo một cái liền rơi, "Tống Lâm Đăng, mẹ anh–– "
Quý bà Thích, người đang bí mật quan sát, ho một tiếng.
Giọng tôi liền biến đổi: "––– hôm nay có tới nhà ăn cơm không?"
Tống tiên sinh: "Không tới đâu."
Thực xin lỗi, tôi thật sự muốn cho anh một cú đánh tia chớp đấy.