Editor: Wave Literature
Cố Vi Vi nói xong, lại giữ lấy cằm anh cắn một cái.
Yết hầu Phó Hàn Tranh giật giật, anh ôm cô trở người ngồi dậy, nhìn xuống gương mặt nhỏ nhắn đã đỏ ửng của cô từ bên trên.
"Em có chắc là em muốn ăn không?"
Cố Vi Vi cười híp cả mắt, đưa tay sờ mặt anh, dùng giọng say xỉn đáp.
"Đợi đã, tôi… tôi tắt đèn lên rồi ăn."
Nói xong, liền vươn mình muốn bò tới mép giường tắt đèn.
Cô còn chưa tìm thấy công tắc tắt đèn thì Phó Hàn Tranh đã kéo khóa váy sau lưng cô xuống.
So với áo sơmi của anh, váy của cô thật sự quá dễ cởi.
Khóa kéo vừa mở ra, tấm lưng tựa bạch ngọc, duyên dáng như hồ điệp liền lộ ra.
Phó Hàn Tranh cúi đầu, hôn lên từng tấc da thịt trên lưng cô…
Cố Vi Vi run lên, hơi co vai lại, cắn môi rên lên một tiếng.
"…A!"
Khóa gài nội y ở sau lưng, bị ngón tay linh hoạt của Phó Hàn Tranh dễ dàng cởi ra.
Bộ váy hở vai trên người cô bị mở khóa kéo, liền không giữ được ở vị trí cũ nữa, nội y bị cởi khóa gài cũng lỏng lẻo trượt xuống khuỷu tay.
Cuối cùng, dễ dàng bị cởi hết ra dưới bàn tay của Phó Hàn Tranh.
Cố Vi Vi bị hôn tới cả người dần trở nên nóng bỏng, lẩm bẩm.
"…Tôi không phải đường, đừng cắn…"
Phó Hàn Tranh dịu dàng mỉm cười, hơi thở nóng hổi phả lên trán cô.
"Em còn ngọt hơn cả đường."
Nói xong liền ngậm lấy bờ môi cô, dây dưa không dứt.
Bàn tay anh lưu luyến di chuyển trên da thịt mềm mại của cô, cuối cùng đặt lên bộ ngực đầy đặn, cảm giác mềm mại càng khiến hô hấp của anh trở nên gấp gáp.
Cố Vi Vi thở dốc, ánh mắt bị say tới mơ hồ càng thêm mê người, căn bản đã không phân biệt được trước mặt là sự thật hay là ảo giác.
Phó Hàn Tranh hôn môi cô, sau đó di chuyển tới cổ, ánh mắt rời xuống bộ ngực đầy trên người cô, đôi mắt màu đồng càng trở nên trầm sắc.
Đôi môi ấm áp đặt lên điểm đang vươn cao trên ngực cô, Cố Vi Vi so vai lại, rên lên một tiếng.
"…Ân."
Một lúc lâu sau, Phó Hàn Tranh ngẩng đầu lên hôn lên môi cô lần nữa, ghé mặt vào sát tai cô khẽ hỏi.
"Vi Vi, em có chắc là… em muốn ăn viên đường này không."
Cố Vi Vi mở mắt nhìn anh, sau đó xấu xa mỉm cười hôn lên môi anh một cái.
Phó Hàn Tranh hôn lên môi cô, một tay lần theo đôi chân thon dài của cô lên, cởi chiếc váy trên người cô ra.
Bỗng nhiên, lại nhìn thấy trên ga trải giường chẳng biết đã xuất hiện một vết máu từ lúc nào, trên quần lót của cô còn có một miếng băng vệ sinh.
Phó Hàn Tranh như thể bị một thùng nước lạnh dội lên đầu, nháy mắt dập tắt tất cả dục niệm trong lòng.
Trong khoảnh khắc đó, anh đột nhiên có suy nghĩ muốn băm kẻ nào đó ra thành trăm mảnh.
Cố Vi Vi mê man nhìn Phó Hàn Tranh ngồi trên giường mà không tiếp tục, loạng choạng bò dậy, đột nhiên cảm thấy trong dạ dày có chút khó chịu.
Phó Hàn Tranh thấy vậy, vội che quần áo lên người cô, bế cô vào phòng tắm, đợi cô nôn xong mới ôm về phòng.
Vừa đặt Cố Vi Vi lên giường, chuẩn bị đi rót cho cô cốc nước, Cố Vi Vi lại ôm chặt lấy eo anh.
"… Không được đi…"
"Tôi đi lấy nước cho em." Phó Hàn Tranh dịu dàng nói.
Bình thường cô hận không thể cách xa anh tám trượng, tới khi uống say rồi thì lại hận không thể dính lên người anh.
"Không muốn nước, muốn anh…" Cố Vi Vi làm nũng.
Phó Hàn Tranh vất vả lắm mới dỗ cô nằm yên trong chăn được, sau đó đi rót cho cô một cốc nước để súc miệng.
Nôn xong, một lúc sau Cố Vi Vi liền bị đau bụng.
Nhưng mặc dù bị đau bụng, vẫn không chịu ngoan ngoãn nằm yên trong lòng anh, động một chút là lại muốn đánh gục anh xuống ăn tiếp.
Mãi tới khi trời sắp sáng, cơn say rượu đi qua rồi, cô mới ngủ thiếp đi.
Phó Hàn Tranh được giải thoát, liền đi tắm rửa, vừa nhìn thấy những thứ Phó Thời Dịch để lại trên giường, trong mắt liền xẹt qua một tia sắc lạnh.