Editor: Wave Literature
Ánh đèn trong phòng ngủ dịu nhẹ ấm áp, căn phòng yên tĩnh không một tiếng động.
Phó Hàn Tranh cúi người đặt Cố Vi Vi lên giường, sau đó nghiêng người nằm bên cạnh cô, tùy ý để cô ôm cổ mình.
Lần trước cô uống sau, lúc về nhà liền đòi chia tay anh.
Cho nên, anh đã dặn cô không được uống rượu nữa.
Nhưng hôm nay lời cô nói, lại đặc biệt khiến người ta yêu thích.
Khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào cổ anh, buồn rầu nói.
"Phó Hàn Tranh, anh bảo tôi phải làm thế nào bây giờ…làm thế nào bây giờ…"
Cố Vi Vi khịt mũi, càng ôm chặt cổ anh hơn.
"Tôi sợ anh thích tôi rồi, lại sợ… sau này anh sẽ không thích tôi nữa…"
Phó Hàn Tranh hơi run ên, nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn lên vành tai đỏ ửng của Cố Vi Vi, thấp giọng hỏi.
"Tại sao tôi lại không thích em chứ?"
Cố Vi Vi nghe vậy liền ngốc nghếch cười, nghiêng đầu cắn một cái lên cổ anh.
"Phó Hàn Tranh, anh giống như… giống như…"
Cố Vi Vi buông lỏng tay một chút, nhìn chằm chằm Phó Hàn Tranh, như thể đang nghĩ xem anh nhìn giống cái gì.
Giọng Phó Hàn Tranh khàn khàn, "Giống cái gì cơ?"
Cô nói những lời này, hẳn là người say nói lời thật lòng chứ?
Cố Vi Vi như thể đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hôn lên mặt anh một cái, nói thầm.
"Giống như đường vậy, cắn một miếng rồi liền không cảm thấy đau khổ nữa."
Phó Hàn Tranh hít vào một hơi thật sâu, cơ thể mềm mại của cô nằm trong vòng tay anh, mùi hương mê người quẩn quanh càng khiến anh chìm đắm. Bình thường, chuyện cô chủ động làm mấy điều này, đều không thể xảy ra.
Anh vuốt sợi tóc vương trên gò má ra sau vành tai cô, giọng nói trầm thấp mê hoặc.
"Vậy viên đường này, em còn muốn ăn không?"
Cố Vi Vi dùng ánh mắt say xỉn nhìn anh, đôi môi anh đào còn vương hương rượu dịu dàng hôn lên bờ môi mỏng của anh, ngọt ngào gật đầu.
Đôi môi Phó Hàn Tranh cong lên, dán lên đôi môi hồng nhuận của cô, mạnh mẽ xâm chiếm.
Cố Vi Vi bị hôn đến tê cả lưỡi, vốn đã nhức đầu chóng mắt, vì thiếu không khí nên lại càng mơ màng.
Thật lâu sau, Phó Hàn Tranh mới buông tha đôi môi đã bị hôn tới sưng đỏ cả lên của cô.
Cố Vi Vi nắm chặt lấy cà vạt trên cổ áo sơmi của Phó Hàn Tranh, muốn cởi ra nhưng lại càng khiến nó thắt chặt hơn.
Phó Hàn Tranh dở khóc dở cười giữ tay cô lại, tự mình tháo cà vạt ra.
Anh đang định tự mình cởi khuy áo sơ mi, đôi tay nhỏ nhắn mềm mại của cô lại kéo tay anh ra.
"Bỏ ra, để tôi… để tôi làm." Nói xong, vùi đầu trong lòng anh, híp mắt vận lộn một hồi, nhiệt tình chiến đấu với khuy áo sơmi của anh.
Nhưng, mất tới năm phút cô mới thành công cởi được một cái khuy áo.
Thành công cởi được một cái, Cố Vi Vi mỉm cười đầy tự hào, trực tiếp cắn một cái lên xương quai xanh của anh để chúc mừng.
Sau đó, lại bắt đầu nỗ lực cởi khuy thứ hai.
Những ngón tay mềm mại của Cố Vi Vi chạm lên da thịt của anh, hơi thở nóng bỏng của cô cũng phảng phất xuyên qua lớp áo sơ mi chạm tới làn da anh.
Đối với Phó Hàn Tranh, chẳng cần nghi ngờ, đây chính là sự dày vò lớn nhất.
Anh giữ tay cô lại, trầm giọng.
"Để tôi giúp em."
Cô ấy dùng tốc độ này, đến khi trời sáng có thể cởi xong quần áo của anh không?
"Tôi tự làm!" Cố Vi Vi bất mãn hất tay anh ra, lại tự mình chiến đấu.
Phó Hàn Tranh bất đắc dĩ, giúp cô vuốt tóc ra sau đầu, trong mắt hiện lên ý cười nhìn cô cởi khuy áo.
Vì Cố Vi Vi uống say nhìn không rõ, tay cũng không linh hoạt, tìm cả nửa ngày mới thấy một cái khuy áo, tìm được rồi còn trượt tay để mất dấu.
Cố Vi Vi vừa tìm, vừa nói.
"Đừng chạy, đừng chạy, nghe lời một chút…"
Vất vả lắm mới cởi được thêm một khuy nữa, cô lại hôn một cái lên ngực anh để ăn mừng.
Như thể, cắm cờ đánh dấu thắng lợi sau khi thành công vậy.
Cuối cùng cũng cởi được hết khuy áo sơ mi của anh, Cố Vi Vi nhào vào lồng ngực Phó Hàn Tranh, cười híp cả mắt nhìn gương mặt đẹp trai mê người của anh rồi cảm thán.
"Xem ra anh… có vẻ ăn rất ngon."