Ngày đó, mãi cho đến tối, Cố Chinh cũng không quay lại đoàn kịch. Đến chạng vạng, anh mới nhắn tin cho Hạ Lam báo mình đang bận, nói Hạ Lam tập xong thì về nhà trước. Hơn nữa Cố Chinh vẫn chưa chấp nhận yêu cầu kết bạn trên WeChat của cậu.
Cả ngày hôm nay Hạ Lam cứ như đi trên mây, cậu đọc tin nhắn xong, có cảm giác như mình ngã từ trên cao xuống. Nhưng cậu không tỏ vẻ gì, một lát sau đeo ba lô lên về nhà.
Lúc đeo kính đội mũ ngồi trong tàu điện ngầm, nhìn khung cảnh tối đen như mực ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại có một biển quảng cáo sáng rực hiện lên, không hiểu sao Hạ Lam cảm thấy rất cô đơn.
Còn bày đặt làm bộ nữa. (1)
Sau đó, cậu về nhà tắm rửa, khui một lon bia lạnh, lướt Weibo, lại nhìn thấy bài viết hai ngày trước của Cố Chinh.
Cố Chinh: “Đam mỹ, ha ha, thế thì không phải thể loại dưỡng thành đâu mà là ngược luyến tình thâm đó. Cậu ta ngược tôi, bằng cái sự chậm tiêu của cậu ta với tính tình tốt tới mức người ta không nỡ đánh. Trái tim mệt mỏi quá, đi vuốt mèo đây.”
Không phải mà.
Rõ ràng là thầy ngược tôi.
Hạ Lam không cẩn thận làm đổ bia lên người, đành lại chui vào phòng tắm. Cậu đặt tay lên bức tường lát gạch men lạnh ngắt, nhắm nghiền mắt đưa đầu vào vòi sen, âm thầm hạ quyết tâm.
Mặc kệ cảm xúc này nghĩa là gì, tuyệt đối không thể để Cố Chinh nghĩ cậu kỳ lạ, nếu không chắc chắn anh sẽ cho rằng cậu công tư nhập nhằng, không muốn dạy cậu nữa.
Tuyệt đối không được.
Khi Hạ Lam rút ra kết luận này, trong lòng có cảm giác áp lực và thống khổ, cậu không rõ lí do nên phải đứng suy tư một lát.
Làm sao vậy?
Chẳng lẽ mình thích thầy ấy sao?
Không phải.
Chắc là… do cô đơn đã lâu, bỗng nhiên lại tiếp xúc thân mật với người khác nên xúc động.
Lau người xong, Hạ Lam cũng bình tĩnh lại, cậu mệt mỏi bò lên giường đi ngủ.
Trong lúc đó, Cố Chinh đang uống rượu với bạn bè. Xung quanh vô cùng náo nhiệt, chỉ có mình anh im lặng ngồi trong góc. Có mấy nhân viên quay phim, đạo diễn và vị nhiếp ảnh gia buổi sáng đi cùng, anh ta cầm rượu bước qua ngồi cạnh Cố Chinh, cười hỏi: “Làm cái gì đấy, giả bộ nguy hiểm à?”
Cố Chinh cụng li với anh ta, uống một ngụm, không trả lời.
Hôm nay anh hôn Hạ Lam.
Nụ hôn nghiêm túc đến mức anh cũng xúc động, lúc sau còn suýt không khống chế được, may mà vẫn giữ được lý trí.
Hạ Lam đẹp trai, tính cách tốt, nhân phẩm tốt, chỗ nào cũng tốt cả, nhưng anh hôn Hạ Lam rồi có cảm giác là chuyện ngoài ý muốn.
Cố Chinh thừa nhận mình có hơi bị Hạ Lam hấp dẫn, nhưng anh không biết sự hấp dẫn đến mức này là diễn hay là thật.
Mình mà lại không phân biệt được giữa công và tư cơ đấy.
Cố Chinh lại uống thêm một ngụm rượu nữa.
Có lẽ do cô độc đã lâu, trái tim cũng quên mất cảm giác đập thình thịch là thế nào.
Cố Chinh không thích bị cuốn vào mấy chuyện tình cảm phiền toái khó điều khiển, hệt như Mạt Thần Lĩnh, cẩn thận, thích an ổn, không thích yêu đương, cảm thấy độc thân cũng tốt nên quyết định sống một mình hết quãng đời còn lại, nhưng sâu trong lòng vẫn ôm một tia hy vọng.
Chưa từng thích con gái, cũng chẳng thích con trai, dường như chưa hề rung động trước ai, đối xử với người khác không nhiệt tình, cuộc sống cũng nhàm chán.
Còn chuyện Hạ Lam thì sao?
Cố Chinh cũng không biết.
Hôm sau là thứ Bảy, Hạ Lam chậm chạp đến đoàn kịch, giống như có thứ gì đang níu bước chân của cậu lại, lúc đi đường cũng cúi gằm mặt xuống. Nhưng cậu còn chưa kịp vào cửa, phía sau đã có người gọi, là Cố Chinh.
Cố Chinh ít khi nào tới muộn, nhìn anh vẫn rất nghiêm túc, tác phong như vũ bão, cau mày nhìn Hạ Lam: “Tôi nhớ không lầm là bây giờ cậu vẫn đang đóng Trình Phi Nhiên đúng không? Nhìn lại mình đi, bộ dạng thế này là sao?!” Sau đó, anh vỗ vỗ lưng Hạ Lam, “Ưỡn ngực ngẩng đầu lên, bộ có tiền rớt dưới đất hả?!”
Hạ Lam nhìn chằm chằm Cố Chinh, bỗng nhiên có chút vui vẻ.
Thầy Cố vẫn nghiêm khắc như thường này!
Tuy rằng không biết tại sao cậu bị mắng lại thấy sung sướng đến thế, đành quy chụp rằng mình đang bước trên con đường thành M.
“Xin lỗi thầy.” Hạ Lam theo sau Cố Chinh vào đoàn kịch, muốn nói gì đó lại không biết phải mở lời thế nào, hai người cùng nhau bước vào thang máy. Cánh cửa chậm rãi khép lại, Hạ Lam vẫn luôn cười nhìn Cố Chinh, Cố Chinh soi mói cậu từ trên xuống dưới, có chút không hài lòng: “Bảo diễn Trình Phi Nhiên cơ mà?”
“À, vâng.” Hạ Lam nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, hai tay đút túi, tiêu sái và thoải mái tựa vào vách thang máy, cậu cong môi mỉm cười nhìn Cố Chinh, quyến rũ ngút trời, bỗng nhiên lại cảm thấy sai sai, “Thế thầy đóng ai? Mạt Thần Lĩnh hở?”
Cố Chinh bỗng cảm thấy nếu Hạ Lam xem anh là Mạt Thần Lĩnh thì hơi có vấn đề, nhưng anh không muốn suy nghĩ mấy chuyện phức tạp như thế, qua loa đáp: “Coi như là vậy đi.”
“Được.” Dáng vẻ đại thiếu gia phong lưu của Hạ Lam lập tức thay đổi, hai mắt lấp lánh, “Anh Lĩnh, mình… bọn mình cùng đi làm đó, ha ha ha.” Sau đó tự cười một mình thật lâu.
Cố Chinh cũng nhịn không được nở nụ cười, nghĩ thầm: tên nhóc ngốc ngếch này.
Dạo gần đây, thứ Bảy Chủ Nhật mọi người toàn ráp phân cảnh, mỗi tuần cũng dượt lại toàn bộ vở kịch vài lần, còn đâu thì sắp xếp luyện tập. Đương nhiên Hạ Lam và Cố Chinh diễn nhiều nhất nên phần lớn thời gian hai người đều diễn chung, Cố Chinh để Hạ Lam trau chuốt lại vai diễn trong phòng học, lên sân khấu diễn thử, sau đó lại tập cùng anh.
Giai đoạn này vừa bắt đầu được vài ngày, Cố Chinh đã sắp xếp để Hạ Lam có thể hoàn toàn nhập vai Trình Phi Nhiên, anh bảo cậu nghiên cứu cẩn thận những phân cảnh thể hiện rõ tính cách của Trình Phi Nhiên nhất. Hôm nay là ngày đầu tiên hai người bọn họ tập diễn đơn lẻ, Cố Chinh quyết định bắt đầu từ một phân cảnh cao trào nhưng không quá kịch liệt.
Trước đó, rốt cuộc Trình Phi Nhiên cũng làm Mạt Thần Lĩnh động lòng, Mạt Thần Lĩnh cũng không kiềm chế tình cảm được nữa. Hai người quen nhau, nhưng do quá khác biệt nên chia tay, sau khi chia tay rồi vẫn thương nhớ nhau.
Trình Phi Nhiên nghe nói Mạt Thần Lĩnh đã kể với người khác chuyện này, cậu nghĩ đối phương thật sự đã buông tay nên rất buồn, nhưng cậu vẫn không cam lòng bèn dẫn “bồ mới” đi lòng vòng ngoài đơn vị của Mạt Thần Lĩnh để chọc tức anh.
Tuy chi tiết này khá cẩu huyết nhưng do xử lý tốt nên có sắc thái hài kịch, không bị rập khuôn, cũng thể hiện sự nhanh nhẹn thẳng thắn, dễ xúc động đến có phần ấu trĩ của Trình Phi Nhiên.
Người diễn vai bồ mới của Trình Phi Nhiên là một anh đẹp trai của đoàn kịch khác, ăn diện như đại thiếu gia phong lưu tuấn tú dịu dàng lịch sự.
Bọn họ kê một cái bàn giả làm cổng công ty của Mạt Thần Lĩnh, Hạ Lam và anh đẹp trai cùng nhau dạo vòng phía trước, Cố Chinh canh đúng thời gian xách một túi đồ bước tới, nhìn thấy hai người. Hạ Lam vốn đứng cách anh đẹp trai một cánh tay, lúc này nhanh chóng ôm eo đối phương, tựa vào người anh ta nở nụ cười sáng lạn.
Anh đẹp trai có chút kinh ngạc, cười thử vuốt tóc Hạ Lam, Hạ Lam thuận thế cọ cọ tay anh ta, cậu cong khóe miệng, ánh mắt như phóng điện, sau đó quay đầu lại nhìn Cố Chinh.
Cố Chinh sững sờ nhìn cậu, trong mắt là buồn bã, đau khổ, không muốn tin. Anh đứng ngây ra, quên luôn cả việc phải bỏ đi.
Lúc bấy giờ, sân khấu sắp xếp hai người bọn họ và Cố Chinh đứng trên góc chéo, ở giữa giả làm đường cái.
Cố Chinh chủ yếu biểu lộ cảm xúc qua động tác, âm nhạc và vũ đạo, mà Hạ Lam không biết anh có buồn không, chỉ biết anh đang nhìn mình, liền tiếp tục đùa giỡn với anh đẹp trai, còn đè anh ta lên tường hôn. Đương nhiên Trình Phi Nhiên trong kịch bản không chịu hôn thật mà chỉ giả bộ, lúc người kia định hôn cậu, Hạ Lam còn trốn, trốn không thoát liền vờ đưa tay vuốt ve mặt anh ta, thật ra là đang che miệng anh ta lại.
Đoạn này rất buồn cười, nhưng Cố Chinh đang đứng bên cạnh khổ sở, lại thêm xung đột và các cảm xúc khác nên cảnh tượng khá phức tạp.
Rồi sau đó, Cố Chinh đi xuyên qua đường cái, cách hai người không xa. Hạ Lam ôm chặt anh đẹp trai, cũng không biết là khiêu khích hay quyến rũ mà nhìn về phía Cố Chinh, cậu giả vờ ấn môi mình lên mặt diễn viên kia, hôn lên ngón tay cái của cậu.
Không khí cũng rất nóng bỏng, Hạ Lam diễn vô cùng trôi chảy.
Tập đi tập lại mấy lần, còn lên sân khấu duyệt thêm lần nữa, Cố Chinh cảm thấy khá ổn: “Phải nghiên cứu thêm về cách thể hiện cảm xúc, nhưng hôm nay thế là đạt rồi.”
Sau đó anh xuống sân khấu, lại bảo anh đẹp trai kia đi tập kịch khác, còn mình dắt Hạ Lam sang căn phòng nhỏ kế bên diễn tiếp.
Phòng học nhỏ này vắng teo, trong hành lang cũng chẳng có ai, cho dù không đóng cửa cũng thấy yên tĩnh kỳ lạ.
Hạ Lam bỗng nhiên có chút hồi hộp.
Cố Chinh đọc kịch bản: “Đoạn này cẩu huyết thật đấy, nhưng nếu có thể kích thích tình cảm của khán giả thì tốt.” Anh quay sang nhìn Hạ Lam, “Ăn cái gì mà miệng hôi thế? Lần sau nhớ đánh răng trước khi tập kịch, ngửi thấy mùi gì tôi đánh gãy chân cậu.”
Lại đòi đánh gãy chân tôi rồi…
Hạ Lam lại càng hồi hộp hơn, thế nguyên nhân không được ăn đồ nặng mùi là…
“Hồi thứ hai cảnh thứ mười ba, bắt đầu!” Cố Chinh nói xong, bước ra khỏi cửa, Hạ Lam ngồi trên ghế giả bộ xem TV, thế nhưng lòng cậu cứ bồn chồn không yên.
Tiếng đập cửa liên tục vang lên, Hạ Lam đi mở cửa, nhìn thấy Cố Chinh thì vừa kinh ngạc vừa hơi hốt hoảng: “Sao anh lại tới đây?” Sau đó, cậu mạnh miệng, “Anh tới đây làm gì! Chúng ta đã…”
Cố Chinh đẩy Hạ Lam ra, anh kiểm tra tủ giày, góc phòng, còn xông vào buồng ngủ và wc, sục sạo khắp nơi như đang kiểm tra xem cậu có giấu trai trong nhà không.
Hạ Lam choáng váng nhìn anh: “Mạt Thần Lĩnh! Anh làm cái gì thế?!”
Cố Chinh quay lại phòng khách, đứng trước mặt Hạ Lam, đôi mắt đỏ ngầu, hơi thở dồn dập. Hạ Lam lùi về phía sau nửa bước: “Anh… uống rượu?”
Hình như động tác này kích thích Cố Chinh, Cố Chinh ôm cổ Hạ Lam, siết chặt cậu vào lòng, cúi xuống bắt đầu hôn lên thái dương, hai má, giữa mày, mũi và môi cậu. Hạ Lam ngẩn ra, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Cố Chinh nhiệt tình mà thô bạo mút lấy cánh môi Hạ Lam, càng hôn càng sâu. Anh đẩy cậu xuống ghế salon, vùi đầu bên cổ Hạ Lam, cách một lớp vải hôn lên ngực đối phương, sau đó lại vén quần áo cậu hôn lên thắt lưng.
————————————————
(1) Làm bộ: Bản gốc là già mồm, ý Hạ Lam là lúc biết anh Cố tránh ẻm, tuy ẻm ra vẻ chả sao cả nhưng trong lòng buồn muốn chớt đó *thương thương* ;;__;;