Nhiếp ảnh gia nói: “Hai người tạo dáng nhiều lắm rồi, bây giờ hôn thật đi, chứ chụp kiểu này đẹp thì có đẹp nhưng chưa đủ ấn tượng đâu Cố đại sư!”
Hạ Lam không nói gì, còn Cố Chinh khó hiểu “Hửm?” một tiếng, Hạ Lam hoàn hồn, cẩn thận suy nghĩ câu hỏi của Cố Chinh.
Anh hỏi cậu có sợ hôn trước mặt người khác không, Hạ Lam cảm thấy mình hẳn nên tỏ ra chuyên nghiệp một chút, cậu muốn trả lời là không, nhưng không dám nói to, sợ môi lại quệt vào đối phương nên đành uyển chuyển mím miệng “Ừm”, ý bảo “Không sợ”.
Có điều xung quanh rất ồn ào, giọng của Hạ Lam lại nhỏ, hình như Cố Chinh không nghe thấy.
Nhiếp ảnh gia: “Sao lại ngớ ra thế?”
Cố Chinh nhìn chằm chằm Hạ Lan, nhẹ giọng nói: “Tập làm quen đi.” Sau đó, anh càng ôm chặt cậu hơn, cơ ngực, cơ bụng, hạ thân, thậm chí đùi cả hai đều dán sát vào nhau. Hạ Lam lập tức hốt hoảng, Cố Chinh lại nhìn cậu một hồi, tựa hồ cảm xúc mãnh liệt bị kích thích, ấn đầu cậu hôn.
Khi hai đôi môi tiến lại gần, mới đầu chỉ nhẹ nhàng chạm vào nhau, đầu óc Hạ Lam trống rỗng, chỉ cảm nhận được cánh môi mềm mại của Cố Chinh.
Hạ Lam không khỏi nắm chặt quần áo anh, nhắm mắt lại, cậu vuốt lên mặt anh, hơi nghiêng đầu, dùng môi ngậm nhẹ lấy môi đối phương. Cậu nhịn không được muốn đưa lưỡi ra, rồi lại cảm thấy làm vậy thì hơi quá, đành phải cố kiềm nén.
Hạ Lam dần dần chìm trong nỗi mơ hồ, thậm chí không rõ đâu là ảo tưởng đâu là hiện thực, không biết mình là Hạ Lam hay Trình Phi Nhiên, không biết mình nên hôn sâu hay nên tiếp tục đứng im. Nụ hôn này làm cậu rung động, hấp dẫn quyến rũ, trong lòng như có cái gì đang sinh trưởng nở rộ.
Một tay Cố Chinh vuốt dọc thắt lưng cậu, chạm lên vành tai, tay kia nâng cằm Hạ Lam. Anh di chuyển phương hướng, sau đó ngửa đầu ra sau. Hai người tách ra một khoảng cách nhỏ, im lặng nhìn nhau một giây, sau đó Cố Chinh lại vô cùng dịu dàng chậm rãi hôn lên môi Hạ Lam.
Hạ Lam nhắm mắt, dường như không điều khiển tình cảm trong lòng được nữa, nhẹ nhàng mút cánh môi Cố Chinh, cảm giác đối phương không kháng cự, cậu không khỏi mút mạnh hơn. Đầu lưỡi Hạ Lam sơ ý quệt vào môi người nọ, cậu lập tức hoảng sợ, run rẩy muốn đẩy Cố Chinh ra. Nhưng Cố Chinh không cự tuyệt, trái lại càng ôm cậu chặt hơn, anh cúi xuống hôn cậu, cũng bắt đầu mân mê bờ môi cậu, tuy rằng không hôn sâu nhưng càng thêm nhiệt tình.
Hạ Lam hoàn toàn mềm nhũn trong lòng Cố Chinh, bàn tay vô thức vuốt sống lưng anh.
Hai người hôn đến tận mấy phút, nhiếp ảnh gia điên cuồng bấm tanh tách, còn nhấc máy chụp hình từ giá ba chân xuống, mỗi góc chụp một kiểu: “Đừng dừng lại! Đừng dừng lại! Trời má lãng mạn quá! Hai chàng điển trai hôn nhau sao lại đẹp như vậy?!”
Nhân viên công tác rất bình tĩnh, hoặc ít nhất trông rất bình tĩnh.
Cũng không biết do nhiếp ảnh gia nhiệt tình yêu cầu hay vì lí do khác, hai người lại hôn nhau thêm mấy phút.
Cố Chinh hôn đến cháy bỏng, dường như sắp không kìm được muốn hôn sâu. Anh tách ra, tạm dừng một lát, rồi lại bắt đầu dịu dàng hôn lên môi, khóe miệng và hai má Hạ Lam. Hạ Lam cảm thấy mình như đang bước trên mây, nhịn không được hôn lên mắt Cố Chinh, sau đó kiễng chân hôn trán anh, Cố Chinh hơi cúi người để cậu hôn, anh nhắm mắt lại, mỉm cười, sau đó lại hôn lên môi cậu.
Nhiếp ảnh gia la lớn: “Mẹ nó đẹp muốn khóc luôn!”
Hạ Lam và Cố Chinh nhẹ nhàng hôn nhau một lát, sau đó chậm rãi tách ra. Hạ Lam đắm chìm trong bầu không khí lãng mạn dịu dàng, hơi thở gấp gáp. Cố Chinh hình như cũng rất nhập tâm, ngón cái còn vuốt ve gương mặt Hạ Lam, anh nhìn cậu một lát rồi dời tầm mắt, một tay vẫn còn ôm cậu, quay đầu nhíu mày hỏi nhiếp ảnh gia: “Được chưa?”
Bầu không khí đang tươi đẹp bỗng bị phá nát.
Nhiếp ảnh gia nhìn lại đống ảnh mình chụp: “Ừ, được rồi đó. Tự dưng tôi có cảm giác quá nè, hay chụp thêm mấy tấm hai người vuốt ve nhau được không, nằm cạnh nhau hoặc anh đè lên người cậu ấy chẳng hạn.”
Cố Chinh quắc mắt mắng anh ta: “Cái gì? Bộ đang chụp ảnh cấp ba hả?! Bớt nói nhảm!”
Nhiếp ảnh gia đành thôi, vừa xem lại ảnh vừa cười tít, liên tục nói: “Đẹp quá đi, giống như hai người đang yêu nhau thật ấy!”
Cố Chinh lại quay sang nhìn Hạ Lam. Môi Hạ Lam sưng đỏ, sợ hãi nhìn anh, hai tai cũng ửng hồng, lồng ngực cậu phập phồng, tựa hồ vẫn chưa thoát khỏi tình cảnh ban nãy.
Cố Chinh bỗng có chút mất tự nhiên, rất muốn mắng Hạ Lam một câu, nhưng anh lại không nói nên lời. Chẳng hiểu sao, cõi lòng Cố Chinh tràn ngập yêu thương, ngẫm nghĩ một hồi còn thấy mình sến quá, anh đành cau mày, lạnh lùng vô tình đi đến chỗ nhiếp ảnh gia: “Cho tôi xem.”
Anh đi mất rồi, Hạ Lam đứng một mình có hơi khó chịu, cũng không biết có phải do lạnh không, cậu cứ dậm chân, còn xoa xoa cánh tay, không biết nên nhìn đi đâu. Hạ Lam cảm thấy ban nãy mình diễn hơi sâu, cậu muốn sờ lên môi nhưng nghĩ làm vậy rất kỳ cục, đành phải kiềm xuống, hé mắt nhìn Cố Chinh một cái.
Miệng Cố Chinh cũng hơi đỏ, mặt anh có vẻ vẫn bình thường, vô cùng nghiêm túc xem ảnh chụp, chăm chú đến nghiêm khắc, thỉnh thoảng nhận xét: “Tấm này không tệ.”
Bọn họ xem một lát, không biết xem đến tấm nào, Cố Chinh nhìn thoáng qua rồi dời tầm mắt, nhiếp ảnh gia hỏi anh cái gì, anh bực bội đáp: “Được rồi đấy, đưa qua bên PR cho họ chọn.”
Những diễn viên khác cũng bắt đầu vào chụp, trợ lý nhiếp ảnh mở máy tính chỉnh sửa hình của Cố Chinh và Hạ Lam. Cố Chinh đã chụp xong, hình như anh định gọi cậu qua, nhưng chẳng biết tại sao lại thôi, chỉ nói với Hạ Lam một câu: “Lát nữa qua đây tập kịch.”
Hạ Lam gật gật, đầu óc cậu vẫn còn choáng váng nên muốn đi vài vòng cho tỉnh, cậu mon men đến cạnh trợ lý, xem cậu ta photoshop.
Ố ồ, mình đẹp trai quá.
A, Cố Chinh giỏi ghê.
Lúc nghĩ đến đây, trong lòng Hạ Lam có chút lưu luyến.
… Lưu luyến?
Tại sao mình lại lưu luyến chứ?!
Nhưng Hạ Lam không rảnh để suy nghĩ vấn đề này thêm nữa, cậu nhìn thấy ảnh hai người vui vẻ thì khóe miệng cong lên, thấy ảnh hai người đau khổ u sầu thì cũng buồn theo.
Cậu trợ lý bỗng nhiên mở một file ra, lướt qua xem lại, Hạ Lam nhìn thấy, có chút mất tự nhiên, nhưng cậu vẫn không rời đi. Trợ lý chọn một tấm rồi bắt đầu chỉnh sửa.
Trong ảnh, Hạ Lam và Cố Chinh tựa hồ đang hôn sâu, cơ thể cả hai dán sát vào nhau, gắt gao như như muốn dung nhập đối phương vào người mình.
Hạ Lam xấu hổ nghĩ thầm, sao mặt mình lại đỏ thế. Trời ạ, tai cũng đỏ như cà chua này.
Còn Cố Chinh…
Ảnh được phóng to lên, trợ lý giật mình, Hạ Lam cũng trợn tròn mắt.
Mặt Cố Chinh đỏ ửng, cả cổ cũng thế!
Chẳng biết tại sao Hạ Lam rất để ý chuyện này, cứ nhìn chằm chằm mãi không thôi.
Trợ lý như hiểu ra điều gì, thấp giọng nói: “Tôi nén ảnh chụp hai người lại rồi gửi anh nhé?”
Hạ Lam nhanh chóng đáp: “Không cần đâu, cám ơn.”
Cậu muốn nhìn thêm một lát, nhưng trợ lý nhiếp ảnh đang cười trêu cậu, Hạ Lam cảm tưởng mình đang suy nghĩ chuyện gì đen tối lắm, cậu xấu hổ, đành phải rời đi. Vừa bước được hai bước, Hạ Lam phát hiện mình bộp chộp quá bèn nhanh chóng điều chỉnh lại, chắp tay sau mông giả bộ bình tĩnh đi ra cửa. Cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy trợ lý còn đang cười nhìn mình, lập tức giấu đầu lòi đuôi nói: “Anh… anh làm việc đi, tôi đi tập kịch!”
Hạ Lam tìm một ô cửa sổ vắng lặng, cậu đứng đó, nhìn ra khung cảnh bên ngoài mà tự chìm trong suy nghĩ của bản thân. Cậu nhịn không được hồi tưởng lại cảm giác hôn nhau với Cố Chinh, ngón tay vô thức vuốt ve cánh môi.
Thật tuyệt. Hạ Lam nghĩ, lòng cậu có chút ngập ngừng, còn có chút bất an.
Lúc này, phía sau lưng Hạ Lam chợt vang lên tiếng bước chân, Hạ Lam bèn vội vàng quay lại. Cố Chinh vừa định nói gì thì chợt sửng sốt, anh khó hiểu nhìn cậu, sau đó quay sang bên cạnh, cau mày hắng giọng bảo: “Lát nữa vào phòng học tập kịch nhé.” Sau đó nhanh như gió xoay người rời đi.
Hạ Lam vuốt môi, cậu nhìn theo bóng lưng của anh, ngơ ngác nghĩ thầm: Thầy Cố làm sao thế, bực mình à?
Sau đó cậu lại vuốt môi thêm một lúc, bỗng nhiên nhận ra nãy giờ mình cứ sờ soạng môi mãi, lúc quay đầu nhìn Cố Chinh cũng đang sờ.
Hạ Lam: “…???!!!”
Trời ạ! Thầy Cố sẽ không nghĩ mình hôn thầy xong rồi ghiền luôn đó chứ?!
Hạ Lam sợ gần chết, đứng tại chỗ xoay vòng vòng.
Thầy Cố có thấy tởm không? Mẹ ơi, con muốn chết!
Nhưng… đúng là sướng thật mà.
Cậu ngạc nhiên nghĩ, sau đó đập đầu vào tường.
Sướng con khỉ! Làm chó độc thân ba năm không quen ai, giờ hôn một cái đã bắt đầu mê sảng!
Nhưng hôn mình đâu phải người bình thường, là Cố Chinh đó…
Cố Chinh thì sao?!
Sau lưng lại có tiếng bước chân vang lên, trán Hạ Lam đỏ bừng, nước mắt lưng tròng quay sang. Cố Chinh kinh ngạc nhìn cậu, anh bước tới: “Hạ Lam, cậu đang làm gì vậy?”
Đi được nửa đường, dường như người nọ lại suy nghĩ lại, biểu cảm trên mặt biến đổi, anh dừng chân, nhíu mày, “Đúng rồi, cậu… Lát nữa tôi có công chuyện, cậu với mấy diễn viên khác… tập trước đi nhé.”
Nói xong còn “ừm” một tiếng, nhìn nhìn cậu từ trên xuống dưới rồi nhanh chóng rời đi.
Hạ Lam đầu óc rối bời nhìn bóng dáng anh biến mất, cảm thấy toàn bộ thế giới đều đảo điên.
Hình như thầy Cố hiểu lầm rồi…
Chắc chắn thầy Cố hiểu lầm rồi…
Tốc độ của thầy Cố cứ như đang bỏ chạy ấy…
Mình thần kinh tới mức làm thầy Cố sợ hãi bỏ chạy…
Giời ôi!
Hạ Lam lại đập đầu vào tường.
Điên mất thôi…