Cao trào lần đó vẫn còn làm Nữu Thư Thụy sợ hãi. Kể từ lần đó, vô luận như thế nào cũng không cho Diệp Ly chạm vào mình. Nhưng cũng xem như trong cái rủi có cái may, cũng nhờ lần đó mà Diệp Ly không còn chạm vào cô.
Chỉ là ngẫu nhiên cũng sẽ lộ ra biểu tình ủy khuất nói muốn.
Nhưng chỉ cần Nữu Thư Thụy hơi trừng mắt, liếc hắn một cái, hắn liền sẽ hoàn toàn tỉnh ngộ, mí mắt cụp xuống, khóe miệng cũng nhấp.
Giống như điện thoại hết pin mà tắt nguồn.
Bụng nhỏ vẫn luôn căng phồng bụng nhỏ cuối cùng cũng trở nên bình thường, cũng bởi vì điều này, Diệp Ly tiếc nuối mà vuốt ve bụng nhỏ của cô, trên mặt viết lên hai từ thất vọng.
Từng ngày trôi qua, Nữu Thư Thụy ngẫu nhiên cũng có chút nôn nóng. Mắt thấy vết thương đã khỏi, sự tình lại trước sau không có tiến triển, cô ý thức được không thể lại đình trệ được nữa.
Cường ngạnh chạy trốn chắc chắn là không được. Muốn làm Diệp Ly cam tâm tình nguyện mà cho cô đi, cô nhất định phải phải biết rằng năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nếu trị ngọn không trị gốc, Diệp Ly nếm qua cái ngon cái ngọt tất nhiên sẽ tiếp tục, cuối cùng hình thành tuần hoàn ác tính.
Nữu Thư Thụy phi thường rõ ràng cách có thể khiến Diệp Ly lập tức rời đi Diệp gia.
Nếu không tính tới mỗi lần làm tình Diệp Ly luôn tìm cách để cô thụ thai thì điều mà Diệp Ly nói qua nhiều nhất chính là kết hôn.
Nữu Thư Thụy nghĩ nếu cô gật đầu đáp ứng, cũng làm hắn tự mình đi lựa nhẫn kim cương, Diệp Ly tám chín phần mười sẽ đồng ý.
Nhưng những lời vừa nói ra, liền sẽ đem con đường trước đó phá hỏng. Tính chất của sự việc cũng sẽ vì vậy mà phát sinh thay đổi.
Một khi cô đưa ra ý muốn 'hối hôn' hoặc là bị Diệp Ly phát hiện cô chỉ là lấy việc kết hôn làm cớ liền sẽ hoàn toàn mất niềm tin nơi cô.
Tình huống thậm chí sẽ trở nên càng xấu.
Cho nên Nữu Thư Thụy không thể làm như vậy. Hoặc là nói, chỉ cần còn có lựa chọn khác, cô liền không thể làm như vậy.
"Nữu Nữu? Làm sao vậy? Gần đây em ăn ít quá." Diệp Ly buông muỗng xuống, có chút lo lắng mà nhìn cô.
Nữu Thư Thụy lắc đầu, duỗi tay muốn đi lấy thuốc giảm đau lại bị Diệp Ly bắt lấy.
"Không thể uống nữa, Nữu Nữu, hôm nay em uống hai lần rồi...... Còn chưa hết sao? Để anh nhìn xem......"
Nói, Diệp Ly liền buông tay cô, đi kéo chân cô.
Nữu Thư Thụy trốn về phía sau.
"Diệp Ly!"
Hắn lại lần nữa trở nên cường ngạnh, lôi kéo cô không cho đi.
"Anh chỉ nhìn thôi...... Anh bảo đảm."
Nữu Thư Thụy bắt lấy bàn tay sắp chạm đến âm hộ.
"Anh quên rằng thần kinh đau của em mẫn cảm hơn người khác à?"
Hắn có chút nhụt chí mà dừng lại, vô lực gối lên trên đùi cô. Khi nói chuyện, hơi thở ấm nóng kia của hắn hướng vào nơi riêng tư của cô.
"Vậy làm sao bây giờ? Em cũng không thể không ăn cơm được."
Nữu Thư Thụy đem váy kéo về phía mình, nói: "Em muốn ăn món khác."
"Món gì?" Diệp Ly ngồi dậy.
"Nhà ăn ở dưới lầu sở trị liệu, em muốn ăn đồ ăn ở chỗ đó." Nữu Thư Thụy nói.
"Anh kêu bọn họ đến đây làm cho em." Diệp Ly ngồi dậy chuẩn bị xuống lầu.
Nữu Thư Thụy giữ hắn lại.
"Hình như ở chỗ đó, mỗi đầu bếp phụ trách mỗi phần khác nhau, em lại không nhớ rõ món em ăn lúc trước là ai làm..."
"Anh nhớ rõ." Hắn nói.
Nữu Thư Thụy có chút ngoài ý muốn chớp chớp mắt, sau đó nói: "Vậy anh đi đi, em chỉ muốn ăn món của đầu bếp đó nấu, những người khác em không muốn ăn."
Diệp Ly vừa định gật đầu, ánh mắt lại đột nhiên thay đổi. Hắn nhìn chằm chằm Nữu Thư Thụy hồi lâu, mới chậm rãi ngồi xổm trước mặt cô, ngữ khí nghiêm túc nói: "Nữu Nữu, hôn anh đi."
Nữu Thư Thụy đứng hình vài giây, không nói chuyện.
Diệp Ly không buông tha cô, ghé sát vào cô, giọng nói trầm thấp.
"Em hôn anh đi mà, hôn xong thì anh đi liền."
Hắn từng bước đến gần, thẳng cho đến khi Nữu Thư Thụy không lùi về phía sau được nữa mới dừng lại. Lúc đó, khoảng cách giữa môi bọn họ chỉ còn vài cm, hơi thở phà vào trên mặt của đối phương.
Chỉ cần Nữu Thư Thụy ngẩng đầu lên một chút thì liền có thể như hắn mong muốn.
Nhưng cô vẫn luôn cúi đầu, thoạt nhìn như từ bỏ.
Diệp Ly lẳng lặng mà nhìn cô hồi lâu, cảnh giác ở trong mắt chậm rãi biến mất.
Sau một lúc lâu, hắn bỗng nhiên ngậm lấy môi cô, lôi kéo eo làm cô ngã xuống giường, nửa cưỡi ở trên người Nữu Thư Thụy hôn hồi lâu mới bằng lòng buông ra một ít.
Cánh môi dán nhau, Diệp Ly duỗi lưỡi liếm, thanh âm hàm hồ lại dính nhớp.
"Anh đi rồi về liền."
Thấy vẻ mặt Nữu Thư Thụy có chút ngoài ý muốn thần sắc, hắn còn nhẹ nhàng cười một cái.
Chỉ cần cô không mang theo mục đích, mặc kệ là cái gì, hắn đều sẽ thỏa mãn. Đây là điều hắn đã đồng ý với cô.
Chỉ là nghĩ đến phải rời khỏi cô một chút thôi, Diệp Ly còn có chút không nỡ, hắn chậm chạp đứng dậy, lại nhéo nhũ hoa hồi lâu mới lưu luyến không rời mà xuống giường mặc quần áo.
Thẳng đến cửa phòng đóng lại, Nữu Thư Thụy đều không có động tác.
Cô ở trong lòng yên lặng đếm. Hai phút sau, cô đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất bên, nín thở ngưng thần mà nghe. Thực mau, cô liền nghe được tiếng khởi động xe.
Nữu Thư Thụy thở phào một hơi, nhịp tim cũng bình thường trở lại.
May mắn là cô đã đánh cược chính xác, trí nhớ của Diệp Ly xác thật tốt hơn người bình thường rất nhiều.
Lần trước ở trong văn phòng, hắn nhắm mắt bế cô từ bàn làm việc đi đến ghế sô pha, việc này nhìn sơ qua thì tựa hồ không có gì bất thường nhưng cẩn thận nghĩ lại thì lại thấy không đúng lắm.
Hắn tuy rằng mỗi tuần đều sẽ đến một lần, nhưng mở mắt và nhắm mắt là hai điều khác nhau.
Liền tính là ở nhà, Nữu Thư Thụy cũng không dám chắc chính mình có thể nhắm hai mắt đi mà không đụng trúng vật gì trong nhà.
Huống chi trước khi đi hắn còn cố tình nhìn thoáng qua.
Mà những lời này, cô cũng là cố ý nói như vậy. Chỉ có như vậy, Diệp Ly mới có thể sinh ra nghi ngờ. Rồi sau đó cởi bỏ nút thắt đó mới khiến hắn bằng lòng rời đi.
Nữu Thư Thụy tiện tay cầm lấy áo tắm dài mặc ở trên người, thử mở cửa phòng, chỉ nghe thấy 'cách' một tiếng, quả nhiên mở được.
Tâm tình cô lập tức có chút phức tạp, nhưng cũng không nghĩ về điều này quá lâu mà chạy xuống lầu một.
Lúc đó người làm ở trong biệt thự ít đến đáng thương, dọc theo đường đi, Nữu Thư Thụy ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy.
Đương lúc cô đứng tại chỗ tự hỏi chính mình, một người làm đẩy xe đẩy xuất hiện ở ngã rẽ.
Lúc nhìn thấy Nữu Thư Thụy khi, cô ta hiển nhiên sửng sốt một chút. Nhưng thực mau cô ta liền hơi hơi khom người, sau đó một lần nữa nắm lấy bắt tay, bước nhanh rời đi.
Nữu Thư Thụy tiến lên, cản cô ta lại, đi thẳng vào vấn đề nói: "Nói với Diệp Dương Huy giúp tôi rằng trong vòng nửa tiếng phải có mặt ở đây. Hoặc là đem điện thoại của cô cho tôi mượn một chút, tôi muốn cùng hắn nói chuyện."
Cô ta nghe ra ngụ ý của cô, không chút suy nghĩ liền lắc đầu, không nói một lời mà lướt qua.
Nữu Thư Thụy trực tiếp đem người túm chặt. Hiện tại một phút một giây đối với cô mà nói đều là vàng là bạc, dựa theo suy tính của cô có lẽ không tới nửa giờ, Diệp Ly liền sẽ trở về.
"Tôi biết cô lo lắng điều gì. Nhưng nếu tôi muốn chạy, tôi sẽ ở đây cùng cô lãng phí thời gian sao? Cô hẳn là biết rõ, người chân chính cầm quyền ở Diệp gia là Diệp Dương Huy, hắn nếu là biết cô làm chậm trễ quá trình trị liệu của Diệp Ly thì sẽ làm gì anh không?"
"Cho nên hiện tại, đưa điện thoại cho tôi. Cô yên tâm, tôi sẽ không để cô xảy ra chuyện gì đâu."
Cô người làm vẫn luôn cúi đầu, tuy rằng trầm mặc không nói, nhưng ánh mắt cô ta vẫn bình tình nhìn chằm chằm vào cánh tay bị giữ lại của bản thân. Sức lực của Nữu Thư Thụy không thể so với cô ta, chỉ cần hiện tại cô ta phủi tay, là có thể đem hết thảy phiền toái quăng ra sau đầu.
Nhưng vài giây sau, cô ta từ trong túi lấy điện thoại ra đưa cho Nữu Thư Thụy.
Nữu Thư Thụy tiếp nhận.
"Cảm ơn."
Cô ta đương nhiên là không có khả năng có số điện thoại của Diệp Dương Huy. Nhưng đối với Nữu Thư Thụy hiện tại mà nói, đây là sợi rơm cứu mạng duy nhất của cô.
Cô gọi điện thoại, lại chỉ chờ vài giây liền quyết đoán tắt máy.
Sau đó nhanh chóng bấm vào mục tin nhắn của điện thoại, bắt đầu soạn tin nhắn.
Cô người làm vẫn luôn lẳng lặng đứng ở bên cạnh, cụp mi rũ mắt, không quấy nhiễu cũng không quấy rầy. Bỗng nhiên, cô ta chớp mắt, phản ứng cực nhanh mà quay đầu. Ở phía sau, một cây gậy đánh vào gáy làm cô ta ngã xuống đất.
Thẳng đến khi nghe thấy tiếng động, Nữu Thư Thụy mới phản ứng kịp mà quay đầu lại nhìn.
Kiều Khải không biết vào biệt thự lúc nào, vẻ mặt vô cảm nhìn chằm chằm cô.
Trên áo sơ mi và quần tây có rất nhiều dấu vết bị nhánh cây xẹt qua, không sạch sẽ như thường ngày, ngay cả kiểu tóc không chút cẩu thả mọi hôm thường thấy nay lại có phần bù xù.
Hắn tinh tế mà đánh giá Nữu Thư Thụy, tầm mắt hắn không nhanh không chậm, cẩn thận nhìn từ dưới lên trên rồi lại từ trên xuống dưới.
Một lát sau, mới một lần nữa nhìn vào mắt cô, khóe miệng gợi lên một độ cung quen thuộc, khóe mắt lại không có một tia ý cười.
Hắn chậm rãi nâng tay lên, giọng nói ôn hòa, bình tĩnh lại lộ ra một cổ quỷ dị không rõ.
"Thực xin lỗi, Nữu Nữu, anh đã tới chậm. Là anh không bảo vệ em tốt...... Em làm thật giỏi. Bây giờ, anh tới đớn em về nhà."
Nữu Thư Thụy theo bản năng lui về phía sau một bước.
Cánh tay Kiều Khải rơi vào khoảng không, tươi cười trên mặt cũng biến mất.
"Anh biết em trách anh, sau này em muốn gì anh cũng chiều. Nhưng mà hiện tại em phải cùng anh đi về."
Trời mới biết khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt thân quen này, tìm cô đập như sấm.
Kiều Khải lúc này cho cô cảm giác...... Còn nguy hiểm hơn Diệp Ly.
Bước chân không tự giác mà lại lùi về sau.
Nữu Thư Thụy biết không cô không nên làm như vậy, điều này rất có thể sẽ chọc giận hắn, nhưng thân thể lại không chịu sự khống chế của bản thân. Cô mở miệng nói: "Kiều Khải, anh nghe em nói, hiện tại..."
"Đi về với anh!" Người đàn ông đột nhiên rống giận.
Nữu Thư Thụy bị hoảng sợ, theo bản năng ngừng tại chỗ. Kiều Khải tựa hồ ý thức được chính mình có chút mất khống chế, hắn hít sâu một hơi, sau đó bước đến.
Trước mắt có hồng quang chợt lóe. Phản ứng duy nhất của Nữu Thư Thụy lúc đó là...chạy.
Sau cổ bị Kiều Khải giữ lấy, Nữu Thư Thụy lập tức súc thân mình muốn cởi áo tắm ra.
Kiều Khải cũng không cho cô cơ hội, trực tiếp duỗi tay bóp hàm dưới cô, đem người túm trở về.
Nữu Thư Thụy bị bắt ngẩng đầu, đối diện với ánh nhìn của hắn.
Thân hình cường tráng của hắn kề sát cô, ngón tay đẹp đẽ mân mê đôi môi cô.
"Nữu Nữu, anh nói lại lần nữa, em có trở về với anh hay không?"
"Kiều Khải......" Nhìn hồng quang loé lên trước mắt, Nữu Thư Thụy gian nan lên tiếng.
"Em cùng anh đi về, nhưng không phải lúc này... Bây giờ em đi sẽ chỉ làm cho mọi chuyện càng trở nên khó giải quyết, giải quyết vấn đề cần phải..."
Kiều Khải đột nhiên để ngón tay vào miệng cô, ngón cái đè ở trên đầu lưỡi cô, sức lực lớn đến phảng phất muốn đem cằm Nữu Thư Thụy bóp nát. Hắn mặt vô biểu tình mà trần thuật nói: "Em không đi về cùng anh."
"Em thích Diệp Ly, đúng không? Nữu Nữu, ngươi thích bị Diệp Ly thao, đúng không?!" Hắn lại bỗng nhiên cười.
Hắn dường như nổi điên đem Nữu Thư Thụy đẩy về vách tường phía sau, tay dùng sức mà bóp cổ cô. Nữu Thư Thụy đau đến hút khí, cổ lập tức đỏ một mảnh.
Kiều Khải cởi áo tắm Nữu Thư Thụy, váy lụa trong suốt phía trong lập tức xuất hiện.
Dáng người yêu kiều cứ thế bại lộ trước mặt Kiều Khải.
Người đàn ông trước mặt tức giận đến mức trán nổi gân xanh.
"Thực thích bị Diệp Ly thao, đúng không? Hắn thao em sướng sao?"
"Nói chuyện, Nữu Nữu, Diệp Ly thao em có sướng hay không? Nói cho anh biết như thế nào? Hả?"
Tiếng nút thắt kim loại bị cởi bỏ truyền đến, hô hấp Nữu Thư Thụy càng thêm dồn dập.
"Kiều Khải...... A!"
Kiều Khải dùng sức nhéo ở mông cô, lạnh lùng mà nói:
"Nâng mông lên, không phải em thích bị thao sao?"
Thắt lưng bị cởi ra, dương v*t sớm đã cương cứng, lều trại dựng thẳng đứng, quy đầu thậm chí muốn lú ra từ góc cạnh quần lót.
Kiều Khải đem quần lót kéo xuống, nhấc váy lên, để dương v*t kề sát ở trên mông Nữu Thư Thụy.
Cực đại quy đầu chen vào kẽ mông, cảm giác quen thuộc làm Nữu Thư Thụy trái tim như dừng đập.
"Dừng lại, Kiều Khải, dừng lại!"
Cô lung tung đẩy hắn, đầu ngón tay bỗng nhiên đụng trúng đến cái gì đó, lập tức nghe thấy Kiều Khải kêu lên một tiếng.
Hắn buông tha cổ cô, nắm lấy cánh tay cô giơ lên trên đầu. Nửa người trên Nữu Thư Thụy ưỡn về trước, không thể không dựa lên vách tường.
Cái mông bị bắt nhấc lên, Kiều Khải một tay bẻ ra cánh mông cô, cong eo thọc đi vào.
Không có tiền diễn, cửa huyệt nhắm chặt cứ như vậy bị hắn mạnh mẽ mở cửa.
Trong âm đ*o một mảnh trúc trắc, dương v*t mang theo độ cung mạnh mẽ đẩy ra âm đ*o làm bên trong càng bóp chặt hơn. Hắn than thở một tiếng, nặng nề mà thọc vào rút ra vài lần.
Tiểu huyệt đã lâu không có ai đi vào vẫn chặt chẽ như ngày đầu, mỗi một lần ra vào đều co chặt lại. Sắc mặt Nữu Thư Thụy trắng bệch, chỉ cần muốn giãy giụa phản đối liền sẽ bị Kiều Khải dùng sức đè xuống
Kiều Khải tiếp tục đánh mông cô, làn da trắng nõn lập tức cho phản hồi, nổi lên dấu bàn tay đỏ ửng.
“Lâu như vậy mà vẫn còn khẩn, Nữu Nữu, có phải em quá dễ thoả mãn hay không? Diệp Ly không thể làm em sướng à?”
Nữu Thư Thụy cắn răng không nói, lối vào bị cọ xát đến mức muốn nổi lửa, cô đau đến hai chân phát run.
“Nói chuyện, ai thao sướng hơn?” Kiều Khải lại đánh vào mông một cái nữa, đầu gối Nữu Thư Thụy mềm nhũn, ngã xuống.
Kiều Khải một phen ôm lấy eo cô, đem cô nhắc lên, để chân cô đạp lên chân mình, đỡ dương v*t một lần nữa cắm đi vào.
dương v*t biến lớn hơn khiến cho mặt Nữu Thư Thụy không ngừng cọ xát với vách tường, xương cốt kịch liệt đau đớn.
Đây là lần đầu tiên Nữu Thư Thụy bị hắn cắm lúc thanh tỉnh. dương v*t của hắn không giống với Diệp Ly, độ cung mỗi lần cắm vào rút ra rất rõ ràng.
Quy đầu mỗi một lần đều đi qua thịt non, vách âm đ*o cũng trở nên nóng bỏng vô cùng.