Bởi vì lời Hải Thố nói, làm cho đám yêu Hỏa Lân nháy mắt dâng lên hứng thú tìm tòi nghiên cứu, không có việc gì liền chạy tới hồng xuyên quả lâm.
Sở Chước tự nhiên cũng không ngăn cản bọn họ, nàng lặng yên không một tiếng động vào động phủ đi xem Mặc Sĩ Thiên Kỳ đang bế quan, thấy hắn còn đang luyện đan hồn nhiên quên mình, cũng không quấy rầy hắn, chuẩn bị chờ hắn xuất quan, bọn họ liền rời khỏi Thủy Linh Vực.
Thời gian kế tiếp, Sở Chước nghĩ ngơi hồi phục ở trong Hắc Gai Lâm, thỉnh thoảng tìm hai con cá trong rừng Bụi Gai luận bàn, đã có thể miễn cưỡng một đánh hai, hơn nữa bé rùa thích đập người, đánh bọn họ đến kêu cha gọi mẹ.
Hai con cá phát hiện nữ tu này đi ra ngoài một chuyến trở về, kiếm pháp càng thêm xảo quyệt.
Khi dùng trọng kiếm đánh người, cũng càng đau.
Hỏa Lân rất nhanh liền hỗn quen thuộc cùng Triệu Bạch Nguyệt, không chỉ có liền tổ tông mười tám đời của nàng đều đào ra, đồng thời cũng nhân cơ hội làm rõ vì sao nàng sẽ bị đuổi giết.
Nói đến cũng là thiên phú chọc họa.
Triệu Bạch Nguyệt năm nay chẳng qua mới ba mươi mấy tuổi, đã là trận pháp sư cấp chín, ở phương diện trận pháp lĩnh ngộ có thể nói là kỳ tài ngút trời, tự nhiên làm cho trên dưới Kim Trận Tông hiếm lạ, là đệ tử nội môn Kim Trận Tông trọng điểm bồi dưỡng. Chỉ là phàm là nhân tài một lòng làm nghiên cứu kỹ thuật kiểu này, ở phương diện đạo lí đối nhân xử thế đến ứng đối nguy cơ, đại đa số là khiếm khuyết.
Triệu Bạch Nguyệt thiên phú rất tốt, được tông môn trọng điểm bồi dưỡng, tự nhiên rước lấy đồng môn ghen tị, thẳng đến bởi vì tông môn quyết định đưa sĩ số duy nhất tiến vào Sóc Cổ đại trận lĩnh hội cho Triệu Bạch Nguyệt, cản trở con đường người khác, người bị nàng cản đường rốt cục quyết định trừ khử nàng.
May mắn Triệu Bạch Nguyệt thành tựu trận pháp không tệ, trên người cũng có trưởng bối sư môn cho một ít con bài chưa lật bảo mệnh, mới có thể thành công đào thoát.
Chỉ là khi nàng chạy trốn, bị thương rất nặng, nếu không phải Kim Hô trùng hợp đi ngang qua gặp được, kịp lúc cứu nàng đi, chỉ sợ Triệu Bạch Nguyệt đã ngã xuống ở trong tay đồng môn.
Đuổi giết Triệu Bạch Nguyệt người tu luyện là Tinh Linh cảnh, kim san hô không dám cùng đối phương ngay mặt khiêng, hắn xé mở một tấm không gian phù, mang theo Triệu Bạch Nguyệt tiến vào thiên chi sông.
Người tu luyện đuổi giết Triệu Bạch Nguyệt vẫn chưa để bọn họ vào mắt, hơn nữa gần đây Thiên Hà xảy ra nhiều chuyện, kết giới Thiên Hà vẫn luôn chưa khép lại, nhóm yêu tu lo thân chưa xong, cũng không sợ cái gì, cứ như vậy tùy tiện xông vào Thiên Hà.
Cũng không nghĩ tới Kim Hô trốn vào Thiên Hà là có mục đích khác.
Hắn đối với Thiên Hà rất đỗi quen thuộc, nơi này là chiến trường của yêu tu, nhân cơ hội lợi dụng một ít hiểm cảnh nước chảy xiết Thiên Hà ngăn cản cước bộ kẻ đuổi giết, để cho bọn họ có thể kịp lúc tìm được địa phương trốn tránh, thẳng đến Hỏa Lân giết qua.
Kim Hô sau khi biết Triệu Bạch Nguyệt trải qua, cảm thấy Kim Trận Tông cũng không an toàn, không đưa nàng về Kim Trận Tông.
Lúc trước hắn đi theo bên người Triệu Bạch Nguyệt, tự nhiên cũng nhìn ra tình cảnh của Triệu Bạch Nguyệt ở Kim Trận Tông, mặc dù được tông môn coi trọng, nhưng thường xuyên dễ dàng khiến người đố kỵ, người ghen tị nàng tựa như con độc xà, đang âm thầm ngủ đông rình coi, tùy thời khả năng sẽ nhảy lên cắn nàng một ngụm.
Cho dù là hắn thông minh có thừa, lại chỉ là một bán yêu thực lực thấp, muốn giúp nàng giải quyết độc xà này cũng không có biện pháp, không ngờ cuối cùng vẫn để cho nàng gặp nạn.
Sau khi cứu Triệu Bạch Nguyệt trở về, hắn liền muốn tìm một ít bằng hữu Thiên Hà, tạm thời an trí Triệu Bạch Nguyệt ở thành trong nước Thiên Hà, đợi thương tích của nàng khỏi rồi, lại đưa nàng về Kim Trận Tông, thuận tiện giúp nàng vạch trần trận pháp sư Kim Trận Tông làm hết thảy đuổi giết Triệu Bạch Nguyệt, trả cho Triệu Bạch Nguyệt một cái công đạo.
Còn vì sao Triệu Bạch Nguyệt cuối cùng sẽ đi với hắn đến Bụi Gai Lâm bên này, là bản thân Triệu Bạch Nguyệt quyết định.
Triệu Bạch Nguyệt đối với Kim Hô có một loại tín nhiệm mù quáng, nàng cảm thấy cùng với dưỡng thương ở trong thành trong nước cuộc sống không quen, không bằng chạy theo Kim Hô, xem hắn đang làm cái gì, nếu như có thể giúp được, nàng cũng sẽ giúp một phen.
Làm trận pháp sư thiên tài của Kim Trận Tông, tiền đồ vô lượng, giúp qua rất nhiều người tu luyện luyện chế trận bàn, bố trí trận pháp, khiến cho Triệu Bạch Nguyệt ở trong người tu luyện cũng tích lũy không ít nhân mạch, bạn tốt cũng có mấy người.
Nếu như nàng tìm kiếm giúp đỡ từ bọn họ, những bằng hữu tuyệt đối sẽ không hai lời, đây là căn nguyên của nàng.
Trong hồng xuyên quả lâm, Hỏa Lân ngồi xổm ở trên cành cây hồng xuyên mộc, tò mò nhìn Triệu Bạch Nguyệt đang bố trí linh trận, hỏi: "Ngươi rất tin tưởng Kim Hô? Thực lực của hắn thấp như vậy..."
Loại giống đực bán yêu tinh tế nhu nhược lại không thể đánh này, tuyệt không phù hợp tiêu chuẩn Hỏa Lân kén vợ kén chồng, cho nên nàng có chút không quá hiểu rõ Triệu Bạch Nguyệt làm sao có thể coi trọng hắn.
Chẳng lẽ nữ tu nhân tộc thật sự giống như Hải Thố nói, bởi vì tội nghiệp kẻ yếu mà yêu phải?
"Huynh ấy rất thông minh." Trên mặt lãnh diễm của Triệu Bạch Nguyệt lộ ra một tia mỉm cười, trong tay động tác kết trận cũng không chút tạm dừng, như nước chảy mây trôi, nhất tâm nhị dụng phản bác: "Thực lực của huynh ấy tuy rằng không cao, nếu huynh ấy muốn làm, vẫn có thể đạt được hết thảy huynh ấy muốn."
Nghĩ đến tình huống mới gặp Kim Hô, Triệu Bạch Nguyệt thở dài trong lòng, nói: "Lần đầu tiên khi ta gặp được huynh ấy, huynh ấy bị quản sự tông môn lãnh tới, nói muốn hầu hạ cuộc sống sinh hoạt thường ngày của ta. Huynh ấy xinh đẹp tựa như một con rối, an an tĩnh tĩnh ngồi ở chỗ đó, làm cho người ta không nghĩ là sẽ xem nhẹ huynh ấy tồn tại..."
Triệu Bạch Nguyệt vốn cũng sẽ không cố ý chú ý một bán yêu, mỗi ngày nàng vội vàng tìm hiểu trận pháp, hoặc là vì luyện chế trận bàn, bố trí linh trận cho người khác, nào có nhiều tâm tư để đi chú ý gì đó không cần thiết? Thẳng đến khi nàng phát hiện Kim Hô chăm sóc nàng rất tốt, giống như một ánh mắt của nàng, hắn liền biết nàng muốn cái gì, giống như linh khí vậy, làm cho người tu luyện không thể rời khỏi.
Triệu Bạch Nguyệt dần dần chú ý tới Kim Hô, phát hiện mỗi lần khi mình luyện chế trận bàn, hắn sẽ an tĩnh ngồi ở bên cạnh quan sát, trong mắt ánh sáng sáng đến kinh người, liền làm cho nàng nổi lên ý niệm dạy hắn trận pháp trong đầu.
Bởi vậy qua hai năm, quan hệ giữa Triệu Bạch Nguyệt cùng Kim Hô dần dần thân thiết.
Theo càng hiểu biết Kim Hô nhiều hơn, cũng làm cho nàng dần dần phát lên một loại cảm tình đối với bán yêu này, sau đó nàng mới biết được đó là cảm tình gì.
Thẳng đến lúc đó, nàng mới biết được bán yêu này thông minh đến đáng sợ, lúc trước hắn sẽ đến bên cạnh nàng, cũng là bản thân hắn tinh tế tuyển chọn, hiểu biết nàng là trận pháp sư ở chung tốt nhất, liền tính kế bị quản sự đưa tới.
Sau đó khi nàng bị đồng môn bắt nạt, Kim Hô âm thầm giúp nàng bắt nạt trở về, đệ tử đồng môn bắt nạt nàng bị hạ xuống làm đệ tử ngoại môn...
Hỏa Lân nghe xong, rốt cục hiểu rõ Kim Hô vì sao tín nhiệm Triệu Bạch Nguyệt như thế.
Lúc này tự đáy lòng nàng điền sản sinh một loại cảm khái, làm một bán yêu, Kim Hô quả thật rất đáng tiếc.
Nếu như Kim Hô có thể giống yêu thú bình thường khác, tự nhiên mở trí, dùng mấy trăm năm tu luyện biến hóa, chỉ sợ lại là một yêu tu thiên tư trác tuyệt, nói không chừng có thể đánh vỡ gông cùm huyết mạch, trở thành người tu luyện đỉnh cấp Đại Hoang giới.
Loại đáng tiếc này ở khi biết được Kim Hô lại mang theo vài bán yêu đi một chuyến thành Côn Lâm, hóa thành than thở.
Hỏa Lân từ chổ yêu tu khác biết được một tin tức, nhân cơ hội ra ngoài một chuyến, bên ngoài đợi gần một tháng, thẳng đến Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều đã xuất quan, nàng mới quay lại Hắc Gai Lâm.
Khi Hỏa Lân trở lại Hắc Gai Lâm, mang đến một tin tức cho Sở Chước.
"Chủ nhân, hai mẹ con thành chủ thành Cấp Thủy thời gian trước rốt cục tìm tới tôn giả Định Ba, nói cùng tôn giả Định Ba lai lịch của chúng ta, tôn giả Định Ba hoài nghi việc khí nổ lòng đất, khả năng có liên quan cùng chúng ta." Nói tới đây, Hỏa Lân nhìn về phía Phong Chiếu, cải chính nói: "Hẳn là có liên quan cùng lão đại."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Bích Tầm Châu, Huyễn Ngu đều nhìn qua, vội hỏi: "Nói như thế nào?"
"Hẳn là ngày đó khi chúng ta ở thành Cấp Thủy, Huyền Ảnh chiến một trận cùng thành chủ thành Cấp Thủy, chủ nhân ra tay áp chế người tu luyện Thánh Đế cảnh khác, làm cho bọn họ nhận thấy được đi." Hỏa Lân đoán.
Ngày đó chiến đấu ngoài thành, Thủy Đình chiến bại, sau đó lui lại rõ ràng như thế, không chỉ có là Sở Chước, Bích Tầm Châu và Hỏa Lân bọn họ cũng là biết rõ ràng trong lòng. Cho nên Thủy Đình sẽ nói tồn tại của bọn họ cho tôn giả Định Ba phía sau nàng, bọn họ cũng không kỳ quái, bọn họ có thể liên hệ khí nổ lòng đất đến trên người Phong Chiếu, tuy nói chỉ là phỏng đoán, nhưng coi như là phỏng đoán đúng phương hướng.
Chỉ là bọn hắn hiện tại không thể đi chứng thật phỏng đoán này.
Bởi vì bọn họ tìm không thấy hành tung đoàn người Sở Chước.
Sau khi đến Thiên Hà, Sở Chước bọn họ tuy rằng liên tục làm hai lần đại sự, nhưng bọn hắn trừ bỏ tiến vào ngoài thành Côn Lâm, đều hành tẩu hoạt động ở bên ngoài, vẫn chưa tiến vào thành trong nước khác, như thế cũng đưa tới bọn họ tiếp xúc phần lớn yêu tu là những tán tu hành tẩu bên ngoài, bọn họ cùng thành trong nước liên hệ không nhiều lắm, tự nhiên cũng sẽ không cung cấp tin tức gì.
Còn Hỏa Lân cùng Huyễn Ngu, Huyền Uyên thường xuyên đi gây sự, vậy càng không cần lo lắng, Hỏa Lân cực hiểu bảo hộ chính mình, Huyễn Ngu có ảo thuật, bé rùa là một gương mặt lạ hoắc, đồng dạng không khiến cho người khác chú ý.
Cho nên, cho dù tôn giả Định Ba muốn phái yêu tu tìm kiếm bọn họ, trong khoảng thời gian ngắn cũng tìm không thấy.
Huống chi tôn giả Định Ba rất kiêng kị ngày đó Phong Chiếu hoạt động ở trong đáy linh mạch, lo lắng người tu luyện cao cấp cùng ở ngoại thành Cấp Thủy áp chế người tu luyện thánh đế cảnh bên cạnh nữ nhân của mình là cùng một người, tự nhiên lại càng không dám có điều hành động.
Loại tâm tình muốn tra xét rõ ràng này, lại cố tình không dám đi tra xét, rất nghẹn khuất, trong lòng tôn giả Định Ba cũng nghẹn đến khó chịu.
Cho nên cho dù hai mẹ con Thủy Đình ăn đau khổ ở trong tay Sở Chước bọn họ, cũng chỉ có thể chịu đựng.
Hỏa Lân đặc biệt đi thành Định Ba tra xét việc này, phát hiện tôn giả Định Ba không có hành động, hiểu rõ tôn giả Định Ba cố kỵ, rốt cục buông chuyện này.
Nếu như tôn giả Định Ba quyết định ra tay, nàng không thiếu được phải làm chút gì.
Đợi xác định thành Định Ba không có hành động gì, Hỏa Lân mới trở lại.
Trên đường trở về, nàng còn đặc biệt quẹo đi kiểm tra về chuyện tâm linh thủy, phát hiện mặc kệ yêu tu quý tộc chuẩn bị dâng lên tâm linh thủy, hay là bốn vị tôn giả, đều không có phản ứng gì, nàng liền trở về.
"Chẳng lẽ bọn họ còn không biết tâm linh thủy bị trộm?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ tò mò hỏi.
Hỏa Lân một tay khoác lên bờ vai của hắn, nở nụ cười với hắn, vẻ mặt huynh đệ tốt, nói: "Này yêu tu quý tộc tất nhiên đã biết, bọn họ không dám lộ ra, đặc biệt hiện tại Thiên Hà đúng là thời buổi rối loạn, bốn vị tôn giả trấn sông đều bận không chịu nổi, nào dám lấy việc này đi phiền bọn họ? Theo ta suy đoán, bốn vị tôn giả trấn sông phỏng chừng hiện tại còn không biết việc tâm linh thủy bị mất trộm đâu."
Tâm linh thủy là thuỷ vực nơi nào đó của Thiên Hà ủ nhưỡng không biết bao nhiêu năm, mới vừa ủ ra chút như vậy, lại bị yêu tu Thiên Hà phát hiện không lâu, đã bị Kim Hô mang theo bé rùa liền uống cạn, một giọt không dư thừa trộm đi.
Tâm linh thủy là ngẫu nhiên phát hiện, đám quý tộc vì lấy lòng bốn vị tôn giả trấn sông, không rải tin tức về nó ra ngoài, yêu tu biết tin tức tâm linh thủy được xuất hiện ở giữa sông Thiên Hà rất ít.
Cho nên, bốn vị tôn giả trấn sông nếu không phải hoàn toàn không biết chuyện tâm linh thủy, thì cho dù là biết có tâm linh thủy, nhưng việc tâm linh thủy mất trộm còn chưa phát hiện.
Mặc kệ là loại khả năng nào, hiện tại không hề động tĩnh, đối với bọn họ cũng có lợi.
Sở Chước kêu Hỏa Lân đi nói chuyện này cho Kim Hô một tiếng, thấy Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng xuất quan, liền chuẩn bị công việc rời khỏi.
Yêu tu nhận được tin tức đều đã chạy tới tiễn đưa.
Ba con cá đã đóng giữ ở ngoài rừng Bụi Gai, Hải Thố, rắn nước, bán yêu trong hồng xuyên quả, Triệu Bạch Nguyệt, đều tới.
Hải Thố cùng rắn nước rất luyến tiếc bọn họ, Hải Thỏ là luyến tiếc nương huyền quy Sở Chước cùng bé rùa, còn rắn nước thì lại từng gây cùng bọn họ, cảm thấy rằng tặc kích thích, hơn nữa mỗi lần thu hoạch tặc nhiều, trong lòng đã âm thầm dự tính, ngày khác đợi nó tu luyện biến hóa rồi, đi cùng bọn họ ra bên ngoài cùng nhau gây sự.
Nào biết đâu bọn họ thế nhưng thật sự phải đi?
Rắn nước liền uể oải, chờ bọn hắn đi rồi, về sau nó ở nơi này sẽ tìm gia hỏa số mệnh hảo giống đám này, thực lực cường cùng nhau gây sự?
Bé rùa một mai rùa đập qua, nói:【Ngươi chăm chỉ tu luyện, đợi biến hóa rồi, tu vi cũng không tệ, phải đi Bạch Ly Vực tìm chúng ta chơi.】
【Bạch Ly Vực?】Rắn nước bị đập đến choáng váng, chẳng qua thành công bắt giữ đến một từ mấu chốt.
Ở đây yêu tu cùng yêu thú hai mắt sáng lấp lánh nhìn bọn họ.
Hỏa Lân và Bích Tầm Châu liếc mắt nhìn tiểu yêu thú ngồi xổm ở trên vai Sở Chước một cái, thấy hắn phá lệ bình tĩnh, Hỏa Lân liền cười nói với bọn họ: "Đúng vậy, chúng ta đến từ Bạch Ly Vực, ngày sau nếu như các ngươi có bản lĩnh, phải đi Bạch Ly Vực."
Tất cả yêu tu cùng yêu thú đều nhịn không được hưng phấn lên.
Sở Chước cũng không dong dài nhiều lắm với bọn họ, nói một tiếng bảo trọng, liền rời đi Bụi Gai Lâm, bơi đi hướng mặt sông.
Trên nửa đường, bọn họ gặp được Kim Hô chạy tới.
"Sở cô nương, mọi người thật sự phải đi sao?" Kim Hô thần sắc phức tạp, tuy rằng biết bọn họ sẽ đi, nhưng khi đối mặt, tâm tình vẫn rất phức tạp.
Sở Chước ừ một tiếng, ôn hòa mỉm cười nói: "Hy vọng ngươi có thể còn sống thật tốt, ngày sau nếu có rảnh, chúng ta cũng tới Thủy Linh Vực chơi."
Kim Hô cho dù lòng tràn đầy không nỡ, cũng biết không giữ được bọn họ, nghiêm túc nói: "Ta sẽ."
Hắn mang theo vài bán yêu, tự mình đưa bọn họ đưa đến mặt sông Thiên Hà, nhìn theo bọn họ rời khỏi.
Rời khỏi chung quanh đều là thế giới nước, thân thể đột nhiên thoáng nhẹ, mọi người tốn chút thời gian mới thói quen thoát ly thế giới nước.
Sở Chước mang theo một đám yêu tu ngự kiếm phi hành ở mặt sông, xa xa nhìn lại, có thể nhìn đến xa xa nước sông giống như khuynh đảo từ phía chân trời, trong nước sông, có khí nổ phóng lên cao, nước sông ở trong khí nổ khuấy đảo không ngớt, sóng to tận trời.
Bọn họ một đường phi hành, không biết bay bao lâu, rốt cục nhìn đến một tòa thành tu luyện bồng bềnh ở trong nước sông.
Đoán nơi này hẳn là thành tu luyện bên bờ Thiên Hà.
Thành tu luyện chỉ còn lại có một bộ phận nhỏ lộ ra mặt nước, phần khác đã bị nước sông bao phủ, nhưng mà thành tu luyện mở ra đại trận hộ thành, đại trận trong suốt ngăn trở nước sông chảy ngược bên ngoài, khiến cho người tu luyện trong thành không chịu tội gì.
Nhưng mà đất liền ngoài thành tu luyện liền không giống vậy.
Liếc mắt nhìn lại một cái, nghiễm nhiên một mảnh đại dương mênh mông nhìn không đến cuối cùng.
Sở Chước bọn họ không dừng lại ở thành tu luyện, bay đi tới đất liền, cũng không biết bay bao lâu, mới nhìn thấy núi rừng chung quanh phơi bày trên mặt sông, bởi vì địa thế tương đối cao, không bị nước sông bao phủ.
Lần này Thiên Hà phun trào khí nổ lòng đất, dẫn tới đại lục hai bờ sông Thiên Hà vượt qua hai phần ba bộ phận bị nước bao phủ.
Mới đầu người tu luyện Thủy Linh Vực rất lo lắng, giữa sông phun trào khí nổ, cùng với nước sông chảy ngược có thể mang đến nguy hại cho Thủy Linh Vực hay không, thẳng đến sau khi bọn họ phát hiện, lấy Thiên Hà làm trung tâm, theo khí nổ phun trào liên tục không ngừng, linh khí Thủy Linh Vực dần dần trở nên nồng đậm, thì mới phát hiện khí nổ phun trào này cũng không phải chuyện xấu gì.
Ít nhất khí nổ này chính là linh khí áp nén độ dày cao, nó phát ra ở trong không khí, khiến linh khí Thủy Linh Vực càng đậm, đối với toàn bộ Thủy Linh Vực có ích không có hại.
Như thế, còn có cái gì phải quan tâm?
Nhóm người tu luyện lập tức đã thả lỏng tâm, quyết định đợi khí nổ Thiên Hà phun xong, rồi nhìn lại tình huống. Còn đại lục bị nước bao phủ, cũng không có chuyện lớn gì, chỉ cần có linh khí sung túc ở, sớm hay muộn sẽ có một ngày khôi phục thôi.
Sở Chước bọn họ phi hành ở trên đại dương mênh mông bát ngát mờ mịt vài ngày sau, tiến vào một tòa thành tu luyện.
Bọn họ ở trong thành tu luyện tu chỉnh ba ngày, lại mua một vài thứ, mới ngồi truyền tống trận trong thành, đến địa khu bên cạnh đại lục, sau đó ngồi trên xuyên chiến hạm rời khỏi Thủy Linh Vực.