Nghe được Sở Chước nói, Hỏa Lân thần thái bay lên, ngoác miệng, liền đốp đốp chát chát nói cho nàng chuyện bọn họ làm gần đây.
Từ lúc quái vật Xích Thủy Vực chạy đến, khiến cho nước sông Thiên Hà bị ô nhiễm diện tích lớn, cho dù nhóm yêu tu xử lý được kịp lúc, nhưng vẫn có chỗ sơ hở, càng không cần phải nói còn có một chút quái vật trốn nhảy ở bên ngoài, không biết núp ở trong góc nào, khả năng đột nhiên sẽ chạy đến công kích yêu tu qua lại hoặc là thành trong nước, mang đến phiền toái thật lớn cho yêu tu giữa sông Thiên Hà.
Rất nhiều yêu tu không thể không tìm địa bàn khác.
Vì thế liền có yêu tu khi đi ngang qua, đúng lúc nhìn đến Bụi Gai Lâm.
Lúc ấy bởi vì Bích Tầm Châu phản ứng mau, yêu thú trong rừng Bụi Gai đồng lòng hợp lực bố trí kết giới, ngăn cách thuỷ vực trong rừng Bụi Gai cùng ngoại giới, khiến cho hoàn cảnh nơi này vẫn như trước, tự nhiên cũng hấp dẫn một ít yêu tu vừa vặn tìm kiếm địa bàn khắp nơi.
Khi nhóm yêu tu lại đây tranh giành địa bàn, Hỏa Lân đương nhiên không khách khí đánh bọn chúng ra.
Ở trong lòng bọn họ, đây chính là địa bàn lúc trước bé rùa đánh hạ, cho dù về sau bọn họ rời khỏi, cũng sẽ không cho phép bị yêu tùy tiện cướp đi.
Sau khi đánh rời khỏi đây, Hỏa Lân bọn họ phát hiện đám yêu tu đó thế nhưng là có đến đây, còn là hậu đại quý tộc thế lực tương đối lớn nào đó ở Thiên Hà. Nhưng mà phía sau Hỏa Lân bọn họ nhưng là yêu Bạch Ly Vực Chủ, sẽ sợ bọn họ sao?
Đương nhiên là tiếp tục đánh tới nương bọn chúng cũng nhận không ra.
Vừa đánh xong yêu tu xâm phạm rời khỏi đây, sau đó bọn họ đúng lúc liền gặp được vài bán yêu chạy về Bụi Gai Lâm.
Từ chỗ bán yêu đó, bọn họ nghe nói Kim Hô gặp được phiền toái, đợi khi rõ ràng Kim Hô gặp được phiền toái gì, Hỏa Lân vô cùng có nghĩa khí quyết định đi giúp Kim Hô... gây sự.
Kim Hô gặp được phiền toái kỳ thực cũng không lớn, gần đây hắn tranh thủ thời gian đi thành tu luyện đất liền một chuyến, muốn thu gom một ít linh thảo đưa cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ làm tạ lễ, không nghĩ tới ở trên đường về, hội ngộ đến một nhân tu bị người tu luyện truy giết. Vì cứu nhân tu nọ, Kim Hô không cẩn thận chọc phải người tu luyện đất liền, đối phương thừa dịp kết giới Thiên Hà chưa đóng lại, giết đến Thiên Hà.
Kim Hô không địch lại, mang theo nhân tu hắn cứu nọ, trốn vào trong một chỗ thuỷ vực.
Trùng hợp có bán yêu đi qua phát hiện, sau đó cuống quít lại đây báo tin. Hy vọng có ai đó có thể giúp Kim Hô, vốn cá thừa sắc chuẩn bị đi qua, nhưng bị Hỏa Lân bọn họ giành trước.
Nói tới đây, Hỏa Lân bát quái hề hề nói: "Chủ nhân, cô có biết Kim Hô vì sao phải cứu nhân tu nọ không?"
Sở Chước nhìn bộ dạng bát quái của nàng, có chút buồn cười, hơi chút cân nhắc, đoán nói: "Chẳng lẽ người nọ là một trận pháp sư?"
"Ồ? Chủ nhân làm sao mà cô biết?" Hỏa Lân vẻ mặt ngoài ý muốn, ngay cả Huyễn Ngu cùng bé rùa đều nhìn nàng.
Hải Thố, rắn nước, Huyền Ảnh cũng là vẻ mặt ngạc nhiên, chỉ có Bích Tầm Châu bình tĩnh vô cùng, không thấy kinh ngạc, giống như đặt mình ngoài mọi việc, thờ ơ đối với lời bọn họ nói, duy trì hình tượng sang quý lãnh diễm của hắn.
Sở Chước cười cười, nói: "Kim Hô từng nói hắn từng hầu hạ qua một trận pháp sư nhân tu, hơn nữa hắn đối với ảo trận hiểu biết không ít, có thể thấy được lúc trước ở bên người trận pháp kia sư, trận pháp sư đó là thật tâm thực lòng dạy hắn trận pháp, vẫn chưa bởi vì thân phận hắn là bán yêu mà khinh thị hắn. Cho nên mới có thể làm cho Kim Hô không để ý an nguy, động thân mà cứu người ra."
Kim Hô là một bán yêu rất thông minh lại có đảm lượng, mà vừa uống qua Tứ Tượng đan, giải quyết vấn đề tuổi thọ ngắn ngủi, hắn toàn tâm toàn ý thầm nghĩ thay đổi vận mệnh bán yêu, rất tiếc mệnh, làm sao đã biết phía trước có nguy hiểm còn một đầu lao lên?
Trừ phi người nọ đáng giá hắn không để ý sinh mệnh như thế.
Nghe được Sở Chước giải thích, Hỏa Lân dựng thẳng ngón tay cái với nàng, cả mặt khen ngợi: "Chủ nhân quả nhiên trí tuệ, quả thật là trận pháp sư đó, nhưng lại là một nữ tu mỹ lệ nha. Xem bộ dạng nữ tu đó, nàng ấy đối với Kim Hô cũng rất là quan tâm, còn hỏi Kim Hô lúc ấy vì sao phải rời khỏi nàng, chẳng lẽ là sống ở nơi này tốt hơn linh tinh ..."
Sở Chước đối với bát quái người ngoài thì hứng thú không lớn, nhưng nhìn vẻ mặt yêu bên cạnh hưng trí bừng bừng, vẫn chưa đánh gãy nàng.
Lúc ấy thời điểm Hỏa Lân mang theo Huyễn Ngu, bé rùa và rắn nước cùng nhau đi qua, rất nhanh đã đánh chạy kẻ đuổi giết.
Kim Hô cảm tạ Hỏa Lân tương trợ, không gì báo đáp, đưa linh thảo hắn thu thập được mấy ngày gần đây cho Hỏa Lân chuyển giao cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ, liền tiễn nữ tu đó đi.
Còn Hỏa Lân bọn họ lại đi lượn một vòng, tìm được hang ổ vài yêu tu đến tranh giành địa bàn, phỏng chừng lại làm chuyện gì rồi, mới trở về.
"Nghe nói nữ tu đó là một người tu luyện đại lục Thủy Linh Vực, Kim Hô lá gan cũng cực lớn, cứ như vậy đưa người đến Thiên Hà, rõ ràng chính là muốn mượn tay yêu tu Thiên Hà đều giải quyết những người tu luyện này..."
Sở Chước âm thầm gật đầu, Kim Hô quả thật là một bán yêu thông minh, rất biết lợi dụng thứ có thể lợi dụng. Loại tính cách này cũng không phải là không tốt, chỉ cần hắn có thể giữ vững bản tính, cũng không phải là không từ thủ đoạn, Sở Chước đốivới cái này vẫn rất ủng hộ.
Có Kim Hô ở, có lẽ vận mệnh về sau của bán yêu, quả thật có thể phát triển tới một phương hướng tốt, không uổng công bọn họ giúp một tay.
Cách vài ngày, Kim Hô đã trở lại.
Nhưng mà hắn cũng không phải là trở về một mình, còn mang về một nữ tu.
Khi nghe tin tức thế, Sở Chước bọn họ trực giác là trận pháp sư hắn cứu, không khỏi có chút kỳ quái, Kim Hô không phải nói muốn tiễn bước nàng ấy sao, thế nào cuối cùng lãnh người trở về?
Khi trở lại Bụi Gai Lâm, Kim Hô từ chỗ cá sắc sắc biết Sở Chước bọn họ đã trở về, nhất thời sắc mặt vui vẻ, vội vàng chạy đến động phủ bên kia tìm Sở Chước, một bên nói cùng nữ tu bên cạnh: "Sở cô nương bọn họ là người tốt, nếu không có có bọn họ, ta cũng sẽ không có lớn biến hóa như vậy. Bọn họ là ân nhân bán yêu, khuynh tẫn tất cả bán yêu, đều không thể báo đáp bọn họ."
Nữ tu nghe nói như thế, như có chút suy nghĩ, nói: "Kỳ thực ngươi đã báo đáp bọn họ rồi."
Kim Hô biết nàng nói là tâm linh thủy, nhưng đây là hắn trước tồn lòng tính kế, mục đích chỉ là vì để cho đám yêu tu ăn thiệt thòi bức bối, mới sẽ mang huyền quy đi trộm, không xem như báo đáp.
Thấy thần sắc Kim hô, nữ tu biết tính cách hắn, than nhẹ một tiếng, không nói gì nữa.
Đi đến trước động phủ, bọn họ rất nhanh liền nhìn thấy nữ tu ngồi nghiêng ở trên cự thạch trước động phủ dung mạo vô cùng xuất chúng, bên cạnh nàng ngồi vài yêu tu, tu vi không bằng nhau, hơn nữa có một vị nhìn không ra tu vi.
Kim Hô vài bước tiến lên, cung kính hành lễ cho đám người Sở Chước, giới thiệu nữ tu bên người cho bọn họ: "Vị này là Kim Trận Tông Triệu Bạch Nguyệt cô nương, là một vị trận pháp sư cấp chín. Triệu cô nương, đây là Sở cô nương, đây là Huyền Ảnh công tử, đây là..."
Nhìn thấy Kim Hô hành động thận trọng như vậy, đám người Sở Chước hiểu rõ hắn đối với nữ tu này khẳng định là cực kì tín nhiệm, nếu không sẽ không lãnh người lại đây. Điều này làm cho Sở Chước có chút kinh ngạc, xem ra Kim Hô muốn lợi hại hơn trong tưởng tượng của nàng, hai giới thuỷ bộ nhận thức đều không ít người tu luyện, hơn nữa có thể được hắn tín nhiệm, có thể thấy được đối phương quả thật có chỗ hơn người.
Triệu Bạch Nguyệt cũng lên trước một bước, hành lễ với đám người Sở Chước, trên khuôn mặt lãnh diễm lộ ra tươi cười nhợt nhạt, nói: "Lần đầu gặp mặt, tại hạ Triệu Bạch Nguyệt, là bằng hữu Kim Hô, chuyện của Kim Hô, ta đã biết, đa tạ các vị."
Triệu Bạch Nguyệt nói đơn giản rõ ràng, đồng thời cũng chỉ ra nàng biết bọn họ làm hết thảy.
Sở Chước ôm tiểu yêu thú trong lòng, nhìn nhìn Kim Hô, hỏi: "Kim Hô, ngươi đây là..."
Kim Hô hé miệng cười với nàng, nói: "Triệu cô nương có ân với ta, hơn nữa nàng nguyện ý giúp bán yêu, cho nên ta mang nàng tới đây cho mọi người nhìn một cái."
Sở Chước: "... ..."
Nháy mắt trong lòng Sở Chước hiện lên một loại tâm tình vi diệu, nhìn nhìn thần sắc Kim Hô trong ngại ngùng mang theo chờ đợi, nhất thời không biết nói cái gì cho phải. Nàng vẫn luôn tưởng Kim Hô đa trí độc lập, nào biết đâu lúc này coi bọn họ trở thành ân nhân tái tạo, ngay cả một cô nương đều kéo đến trước mặt bọn họ trịnh trọng giới thiệu một phen, không biết chuyện, còn tưởng rằng hắn đây là mang nàng dâu trở về gặp tộc trưởng chứ.
Kim Hô rất nhanh liền mang theo Triệu Bạch Nguyệt đi hồng xuyên quả lâm bên kia, để cho nàng tạm thời ở tại trong rừng hồng xuyên quả, vượt qua nguy cơ lần này rồi nói sau.
An bài người xong, Kim Hô cũng không vội vã rời khỏi Hắc Gai Lâm, mà là cẩn thận mà nghỉ ngơi một hồi, sau đó lại lại đây tìm kiếm Sở Chước.
Khi gặp mặt, Kim Hô liền đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Sở cô nương, mọi người khi nào thì rời khỏi Thiên Hà?"
Nghe nói như thế, đám yêu Hỏa Lân kinh ngạc nhìn hắn.
Kim Hô cười cười, thanh âm ấm ấp nói: "Mọi người làm cho bán yêu chúng ta, giống như ân tái tạo, ta biết ý tứ của Sở cô nương, muốn để bán yêu chúng ta tự mình đứng lên, tự mình bảo hộ chính mình, liền biết Sở cô nương mọi người sẽ không dừng lại ở Thủy Linh Vực lâu lắm, tự sẽ rời khỏi."
Sở Chước đối với hắn sâu sắc cũng không ngoài ý muốn, mỉm cười nói: "Khả năng rất nhanh thôi, có thể nhìn đến bán yêu các ngươi tự mình đứng lên, chúng ta cũng thật cao hứng."
Nghe nói như thế, hốc mắt Kim Hô hơi hơi nóng lên.
Cho dù vận mệnh bán yêu không chịu được như thế, vẫn có người nguyện ý coi bọn họ trở thành ngang hàng đến đối đãi, nguyện ý trả giá bọn họ thiện ý, cho dù là quá ít, cũng vô cùng trân quý.
Mỗi một người phóng thích thiện ý với bán yêu, bán yêu bọn họ đều nguyện ý khuynh hết mọi thứ hồi báo.
Sở Chước tiếp tục nói: "Lúc trước Thiên Kỳ luyện chế Tứ Tượng đan cho ngươi không ít, tin tưởng nhóm Tứ Tượng đan này có thể chống đỡ một thời gian, chờ các ngươi dùng hết Tứ Tượng đan, các ngươi có thể đi tìm người tu luyện luyện chế giúp, A Kỳ sẽ tặng đan phương Tứ Tượng đan cho các ngươi."
Kim Hô biết bọn họ đã làm chuẩn bị rời khỏi, hơn nữa đều không phải là đi luôn, đã suy tính đến sau khi bọn họ rời khỏi, còn chưa giải quyết vấn đề thọ nguyên Tứ Tượng đan mà bán yêu cần.
Hắn cung kính cảm tạ Sở Chước, nói: "Cảm ơn Sở cô nương, chỉ cần có đan phương, chúng ta có thể tìm kiếm được luyện đan sư hỗ trợ luyện Tứ Tượng đan, Sở cô nương không cần lo lắng. Còn về sau, bán yêu chúng ta cũng sẽ cố gắng thay đổi vận mệnh của mình, cảm ơn mọi người làm hết thảy cho chúng ta, cảm ơn."
Hắn khom người thật sâu.
Sở Chước vẫy tay, chung quanh nước nhẹ nhàng mà nâng hắn lên, nói: "Các ngươi đã có điều an bài, chúng ta đây cũng không cần nhiều lời. Còn có, ngày khác nếu là có cần, có thể đi Bạch Ly Sơn tìm chúng ta."
Nghĩ đến người đeo mặt nạ chế tạo ra bán yêu, Sở Chước cảm thấy tin tức bán yêu bên này không thể đứt đoạn.
"Bạch Ly Sơn?" Kim Hô cả người đều ngây ngẩn: " Là Bạch Ly Sơn Bạch Ly Vực kia?"
Phong Chiếu liếc nhìn hắn một cái, bằng không còn có Bạch Ly Sơn nào? Dưới gầm trời này, còn có địa phương nào dám gọi Bạch Ly Sơn?
"Đúng vậy, là Bạch Ly Sơn." Sở Chước nói xong, xoa bóp móng vuốt lông tiểu yêu thú trong lòng, ở khi hắn ngửa đầu nhìn qua, hé miệng cười với hắn, sau đó nhận được một cái đuôi quấn tới trên cổ tay, kéo tay nàng qua bụng nhỏ lông xù của hắn.
Sở Chước thuận thế gãi gãi, biết hắn cũng không thèm để ý nàng lộ ra Bạch Ly Sơn.
Nhìn đến yêu tu chung quanh đó là thần sắc đương nhiên, Kim Hô tim đập như tiếng sấm, cả người đều có chút đần độn, cuối cùng rời khỏi thế nào cũng không biết.
Thẳng đến sau khi trở lại hồng xuyên quả lâm, Kim Hô nhìn đến Triệu Bạch Nguyệt đang dạy nhóm bán yêu nhận thức trận pháp, rốt cục có rõ ràng thừa nhận.
Người giúp bán yêu bọn hắn, thế nhưng là người tu luyện Bạch Ly Sơn.
Nhưng mà nghe nói Bạch Ly Sơn chỉ lấy thần thú cùng yêu thú, chưa bao giờ có nhân tu, nhưng Sở Chước sẽ không lấy loại chuyện này ra mà nói dối, cũng không cần thiết làm vậy, điều này làm cho hắn không thể không đoán thân phận của Sở Chước ở Bạch Ly Sơn, khẳng định là không giống người thường, mới có thể được lấy thân phận nhân tu, tiến vào Bạch Ly Sơn.
Kim Hô không nghĩ tới lúc trước hành vi chỉ là muốn ở trước khi chết hố yêu tu một phen, thế nhưng thành bước ngoặt vận mệnh cho bán yêu bọn họ, làm cho hắn có chút muốn khóc, lại có chút muốn cười.
"Kim Hô, huynh sao vậy?" Triệu Bạch Nguyệt phát hiện hắn, bỏ qua một cây Bụi Gai trong tay dùng để vẽ họa trận, đi tới chỗ hắn.
Kim Hô nhìn nàng, thần sắc rất kỳ quái, có chút muốn khóc, lại có chút muốn cười, cuối cùng dùng sức lau mặt một phen, để cho mình trấn định một ít, mới nói: "Không có gì, ta chỉ là đột nhiên cảm thấy, trên thế giới này, người tốt vẫn là rất nhiều."
Triệu Bạch Nguyệt mỉm cười nói: "Đó là tự nhiên." Đề tài vừa chuyển, lại nói: "Ta thấy hoàn cảnh Bụi Gai Lâm này không tệ, không bằng tạm thời đặt nó làm nơi bán yêu sinh sống, thừa dịp trong khoảng thời gian này, ta bày mấy trận pháp mạnh ở chung quanh, huynh cảm thấy như thế nào?"
Kim Hô tự nhiên sẽ không cự tuyệt, vội hỏi: "Vậy đa tạ ngài, Triệu cô nương, ta..."
Triệu Bạch Nguyệt cười nhẹ, không sao cả nói: "Huynh không cần như thế, là ta tự nguyện giúp huynh. Cho dù..." Nàng nhìn hắn, hai tròng mắt lóe ra mũi nhọn nóng bỏng, cuối cùng chuyển thành ảm đạm, than nhẹ một tiếng: "Thôi."
Kim Hô đột nhiên trầm mặc.
Tim hắn trở nên nặng trịch, sau một lúc lâu mới gian nan nói: "Triệu cô nương, ta, ta chỉ là một bán yêu, thọ nguyên chỉ có bảy trăm năm, ta không xứng với nàng, ta cũng không muốn tương lai ta hao hết thọ nguyên rồi, lưu lại một mình nàng thống khổ. Ta thật sự không xứng với nàng..." Hắn thần sắc tràn ngập thống khổ, vết sẹo trên mặt không chỉ không phá hỏng đẹp mỹ lệ của hắn, ngược lại vì hắn thêm một loại đẹp dương cương bất đồng cùng với bán yêu hắn.
Triệu Bạch Nguyệt là một người lòng dạ rộng rãi, nghe đến đó, cười cười: "Lúc trước huynh chỉ có thọ nguyên ba mươi năm, ta đều không thèm để ý, nay huynh có bảy trăm tuổi, ta vì sao phải để ý?"
Vẻ mặt Kim Hô có chút hoảng sợ, lại có một loại kích động nói không nên lời, còn có tràn đầy tình cảm không thể đè nén.
Thông minh như hắn, như thế nào không biết cảm tình của nàng, đây là chuyện cực tốt đẹp trong cuộc đời hắn gặp được. Cũng bởi vì như thế, cho nên lúc trước hắn mới đi được dứt khoát như vậy, đơn giản là không muốn liên lụy nàng.
Nàng là trận pháp sư thiên tài trong Kim Trận Tông cực được xem trọng, có được tương lai càng quang minh, không đáng vì một bán yêu thống khổ nửa đời sau, bị người đời nhạo báng.
Không biết khi nào, nhóm bán yêu đã rời khỏi, xa xa tránh đến hồng xuyên quả lâm, để không gian cho bọn hắn.
Nhóm bán yêu hoạt động ở hồng xuyên quả lâm, thuận tiện hái chút hồng xuyên quả, rất nhanh liền gặp được Hải Thố đến tìm bán yêu chơi đùa, sau đó ngơ ngáo nói cho Hải Thố chuyện vừa rồi.
Hải Thố chớp chớp mắt, vẻ mặt sợ hãi thán phục nói: "Triệu cô nương thật sự là người tốt."
Nhóm bán yêu đơn thuần nhận thức cùng gật đầu, còn không phải là người tốt sap, ở khi tất cả người tu luyện đều coi bán yêu bọn họ trở thành một món hàng hóa tùy ý đánh giết, nhưng nàng lại yêu phải một bán yêu chỉ có thọ nguyên ba mươi năm.
Hải Thố cùng nhóm bán yêu cảm khái một trận, rất nhanh liền rời khỏi, chạy tới tìm Sở Chước bọn họ.
"Nương Huyền quy, nói cho ngài một sự kiện, Triệu cô nương đó thì ra là nàng dâu của Kim Hô..."
"Phốc!"
Bọn yêu Bích Tầm Châu đang uống nước thì bị sặc.
Phong Chiếu bay người qua, hai mắt sáng ngời nhìn Hải Thố đã chạy tới.
Hải Thố vui lòng nói cho bọn họ vừa rồi chuyện nghe được từ chỗ bán yêu, cuối cùng tổng kết nói: "Triệu cô nương thật sự là người tốt, có phải nàng ấy thấy Kim Hô đáng thương như vậy, mới sẽ thích hắn hay không?"
Phong Chiếu: "... ..." Đây là cái quỷ gì? Chẳng lẽ sáng quắc thích hắn như vậy, cũng là tội nghiệp hắn?
Đột nhiên nghĩ đến Sở Chước là ở Bích Tầm Châu khuyên bảo, mới bằng lòng đáp ứng kết làm bạn cùng tu với hắn, nghe nói cũng có nguyên nhân không đành lòng tổn thương hắn... Vừa nghĩ như vậy, Phong Chiếu toàn bộ thú cũng không tốt lắm.
Chẳng lẽ nữ tu đều là vì tội nghiệp người nào đó mà thích người đó sao?