Edit: Huệ Hoàng hậu
Beta: Rine Đức phi
"Nương nương, Hoàng Thượng đến đây." Hạ Bích xốc rèm châu lên tiến vào, nhìn nàng rồi thật cẩn thận nói.
"Không gặp!" Nàng tiếp tục kim chỉ trên tay, đây là may y phục cho Tiểu Thái Tử, mùa đông sắp tới rồi, nàng muốn mùa đông năm nay bọn họ có thể mặc vào quần áo ấm áp do chính tay nàng may.
"Nhưng Hoàng Thượng sẽ không vui." Hạ Bích nói: "Nương nương giận thì giận, nhưng nếu thật sự khiến Hoàng Thượng tức giận mà đi cung khác, chỉ sợ nương nương lại không vui. Ngọc Hoa Cung Hiền phi gần đây thật đúng là cần mẫn, mỗi ngày đều tự mình xuống bếp làm rồi đưa chút điểm tâm, chút canh này nọ qua, nghe nói Hoàng Thượng rất thích ăn."
Tay Hạ Uyển Chi khựng lại, không cẩn thận đâm vào đầu ngón tay, nhìn giọt máu chảy ra, nàng nhíu nhíu mày. Nàng biết nếu làm ra vẻ quá thì cuối cùng còn bị phản tác dụng, đành phân phó: "Đừng mở cửa phòng!"
"Vâng!" Hạ Bích biết nàng nghĩ thông suốt, không tránh mặt Hoàng Thượng nữa, trong lòng vui mừng.
Tề Diệp nhìn cửa đóng chặt, biết nàng còn đang giận, thở dài liếc nhìn Quang Thuận công công một cái. Quang Thuận công công cao giọng nói: "Hoàng Thượng giá lâm!"
Bên trong không có động tĩnh, Quang Thuận công công nhìn nhìn Tề Diệp, thấy khuôn mặt hắn trầm xuống đành phải hô thêm một lần. Lần này cửa kẽo kẹt mở ra một chút, là khuôn mặt của Hạ Bích, nàng hành lễ rồi xoay người đi vào.
Tề Diệp thấy thế, cuối cùng trên mặt cũng có chút tươi cười, mạnh mẽ đẩy cửa phòng ra nghênh ngang đi vào. Hắn thấy Hạ Bích ôm Tiểu Nguyệt Nhi đi ra tới, trên đầu quấn đầy băng gạc. Con bé thấy hắn thì vươn tay, hắn ôm nó vào lòng, hỏi han ân cần một phen, đáp ứng một lát nữa sẽ chơi cùng rồi để cho Hạ Bích ôm đi xuống.
Rèm châu đong đưa, thân ảnh màu vàng đi vào. Hạ Uyển Chi đưa lưng về phía hắn, nghe thấy được tiếng bước chân hắn cũng không quay đầu lại. Tề Diệp thấy thế cho rằng nàng không nghe thấy, nắm bàn tay lại đặt ở bên môi khụ một tiếng, khiến cho nàng chú ý.
Ai ngờ Hạ Uyển Chi vẫn đưa lưng về phía hắn không quay đầu lại, cũng không đứng dậy hành lễ. Tề Diệp thở dài, ngồi xuống bên cạnh nàng, cố ý làm ra tiếng vang. Nàng vẫn không hề có động tĩnh gì, mắt cũng không thèm liếc hắn một cái.
Hạ Bích bưng một ly trà tiến vào, nhìn thoáng qua tình huống trong phòng, âm thầm thở dài, buông chén trà liền lui đi ra ngoài, còn không quên khép cửa.
Hạ Uyển Chi vẫn không nhìn hắn, Tề Diệp cảm thấy tối tăm mặt mày. Bốn năm ngày nay nàng đều hờ hững với mình, phảng phất như hắn không tồn tại, trong thiên hạ này người dám đối với hắn như vậy cũng chỉ có Hạ Uyển Chi nàng.
Ngày đó bộ dáng Thái Hậu la lối khóc lóc xác thật có mất uy nghi. Thái Hậu có tâm che chở An Nhiên công chúa, dù sao bà cũng là trưởng bối, Tề Diệp không muốn trên lưng có cái danh bất hiếu, chỉ có thể để Hạ Uyển Chi nhún nhường...
Biết nàng còn giận dỗi vì chuyện ngày ấy, Tề Diệp thở dài, bưng trà nóng uống một ngụm, ngay sau đó cái ly rơi xuống, vỡ nát đầy đất, hắn kêu lên một tiếng.
Hạ Uyển Chi không thể tiếp tục tự trấn định làm bộ như không phát sinh chuyện gì, vẻ mặt quan tâm, ngữ khí khẩn trương: "Làm sao vậy, làm sao vậy, có bị phỏng không?"
Biểu tình của nàng khiến hắn thực hưởng thụ, bắt lấy cái tay đang chà lau bọt nước trên người mình, thuận thế ôm cả người nàng vào trong ngực. Hạ Uyển Chi giãy giụa muốn thoát khỏi, lại bị hắn gắt gao ôm lấy: "Đừng nhúc nhích, trẫm biết ngươi quan tâm trẫm, trẫm biết chuyện hôm đó khiến ngươi chịu thiệt thòi. Phải làm như thế nào Uyển Nhi mới không tức giận nữa? Nói cho trẫm biết."
"Thần thiếp không có." Nàng rầu rĩ nói.
"Nói bậy, trẫm còn nhìn không ra sao?" Tề Diệp nhíu mày, xoa xoa mặt nàng, khiến nàng nhìn hắn: "Dù sao Thái Hậu cũng là trưởng bối."
"Thần thiếp đã biết." Hạ Uyển Chi thở dài, chủ động dựa vào trong ngực hắn: "Nhưng thần thiếp chưa hề oan uổng An Nhiên công chúa."
"Trẫm biết ngươi sẽ không oan uổng bất luận kẻ nào." Trong lòng Tề Diệp biết rõ ràng, mỗi khi thấy An Bình công chúa quấn băng gạc, bộ dáng bị thương ấy khiến hắn đau lòng không thôi.
Vào giữa buổi chiều, An Nhiên công chúa bị triệu đi Chiêu Hoa Cung. Tề Diệp mặt lạnh tanh nhìn nàng, An Nhiên công chúa sợ hãi hành lễ. Đối với vị phụ hoàng này, từ trong thâm tâm nàng vừa kiêng kị lại vừa hy vọng phụ hoàng có thể sủng ái mình, nhưng nhìn gương mặt lạnh lùng kia, nàng vẫn mập mờ biết được là vì chuyện gì.
Tề Diệp trầm mặc đánh giá nàng. An Nhiên công chúa đã sắp là thiếu nữ, bộ dáng cực kỳ giống mẫu phi nàng. Dù sao cũng là cốt nhục của mình, hắn thở dài vẫy tay gọi nàng qua. An Nhiên công chúa sợ hãi tiến lên, biểu tình khẩn trương câu nệ, đôi tay gắt gao nắm chặt làn váy.
Tề Diệp sờ sờ đầu nàng, nàng cho rằng hắn muốn đánh nàng, sợ tới mức rụt cổ nhắm mắt lại, lại nghe thấy phụ hoàng nói: "An Bình là muội muội, ngươi là tỷ tỷ thì nên biết chăm sóc muội muội. Phụ hoàng thích hài tử nghe lời, chớ chọc phụ hoàng giận, biết không?"
"Vâng!" An Nhiên đột nhiên cảm thấy tủi thân, nghẹn ngào lên tiếng. Chính là bởi vì nàng không có mẫu phi, cho nên nàng không được người thích, không được người thương.
"Vậy là tốt rồi!" Tề Diệp lại sờ sờ đầu nàng, Quang Thuận công công bưng một cái đĩa điểm tâm đi lên. Hắn nói: "Phụ hoàng nghe nói An Nhiên thích ăn bánh hạt dẻ, mang về nếm thử đi."
Nhìn đĩa bánh hạt dẻ tinh xảo ngon miệng, An Nhiên công chúa xúc động, rốt cuộc nhịn không được nhào vào trong ngực hắn "oa oa" khóc lớn: "Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi, nhi thần không bao giờ bắt nạt muội muội nữa, không bao giờ bắt nạt con bé nữa."
Đối với một màn cha con thâm tình của Tề Diệp cùng An Nhiên công chúa, Hạ Uyển Chi im lặng nhìn cũng không lên tiếng. Lần này nàng tha thứ cho An Nhiên vì không hiểu chuyện, nhưng nếu lần sau nó lại thương tổn hài tử của nàng, nàng cũng sẽ không mềm lòng nữa.
Từ sau khi Hạ Uyển Chi gặp Hạ Đồng, gần đây nàng ta rất ân cần ở bên cạnh hầu hạ nàng. Hạ Uyển Chi không thích nàng ta lởn vởn ở trước mặt, bảo nàng ta không được gọi thì không cần đến Chiêu Hoa Cung.
Hạ Đồng biết mình bị ghét bỏ, lo lắng không thôi. Ở cái này hậu cung, nếu không có chỗ dựa, căn bản là nàng sinh tồn không nổi. Hoàng Thượng không thương, Hoàng Hậu ghét bỏ, nàng sống không tốt hơn so với lãnh cung bao nhiêu, cung nhân căn bản không xem nàng như chủ tử.
Hạ Uyển Chi không gặp nàng, nàng cũng không dám đi Chiêu Hoa Cung, chỉ có thể đi tìm Hạ Bích. Dù sao cũng cùng tiến cung, lúc trước nàng cũng là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, muốn bay lên cành cao, hiện giờ rơi vào cái kết cục thê thảm này cũng là nàng tự làm tự chịu. Nhưng Hạ Bích vẫn tội nghiệp nàng, luôn nói giúp ở trước mặt Hạ Uyển Chi.
Trời trở lạnh, là những ngày cuối thu đầu đông, Hạ Bích bưng một chén chè hạt sen nấu với cẩu kỷ, táo đỏ đến cho nàng uống. Nàng buông sách trong tay xuống, uống một ngụm. Tiểu Nguyệt Nhi cũng bưng chén nhỏ uống, hương vị ngọt dịu, nàng nói: "Hôm nay nấu không tồi."
"Nương nương thích là tốt rồi." Hạ Bích thuận thế nói: "Chè hạt sen cẩu kỷ táo đỏ này nô tỳ làm không được, là Đồng tài tử tự mình xuống bếp làm, nghe nói nương nương thích ăn, nàng ấy liền làm cho nương nương nếm thử."
Tiểu Nguyệt Nhi nhanh chóng uống hết một chén nhỏ, liếm liếm miệng vươn tay còn muốn dùng tiếp. Hạ Bích múc thêm một chén nhỏ cho con bé.
Hạ Uyển Chi biết Hạ Đồng muốn lấy lòng nàng, quay sang hỏi Tiểu Nguyệt Nhi: "Uống ngon không?"
Tiểu Nguyệt Nhi nhìn miệng hiểu ý, gật đầu thật mạnh, cầm cái muỗng múc một muỗng đút cho nàng. Hạ Uyển Chi há mồm ngậm lấy, tức khắc cảm thấy trong lòng ấm áp.
"Buổi chiều gọi nàng ta lại đây một chuyến đi." Hạ Bích vui mừng gật đầu.
Lau sạch tay, Hạ Uyển Chi bảo Hạ Bích đi phòng bếp chuẩn bị điểm tâm, nàng chuẩn bị đi Ngự thư phòng nhìn xem. Tiểu Nguyệt Nhi cũng nhớ tới, giao Nguyệt Nha cho cung nữ ôm, nhảy nhót đi theo nàng.
Nguyệt Nha là tên của con mèo Ba Tư mà Tề Diệp đưa cho con bé, tên do Hạ Uyển Chi đặt, con bé rất thích.
*Nguyệt Nha (月牙): Trăng non
Bên ngoài gió thổi lá rụng xào xạc, nàng nắm tay Tiểu Nguyệt Nhi đi về phía Ngự thư phòng, thấy cung nữ đứng chờ ở bên ngoài, nàng nhíu nhíu mày. Cung nữ thấy nàng vội vàng hành lễ, thái giám canh cửa hành lễ: "Nô tỳ thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, An Bình công chúa."
Nàng không có biểu tình gì, nắm tay Tiểu Nguyệt Nhi đi vào. Tiểu thái giám không dám ngăn cản, Hoàng Thượng đã từng nói Hoàng Hậu có thể tùy ý ra vào.
Cung nữ thấy nàng nghênh ngang đi vào có chút kỳ quái: "Sao công công không ngăn cản?" Nương nương nhà mình phải ở ngoài cửa đợi một hồi lâu, đợi tiểu thái giám đi vào thông báo hai ba hồi, Hoàng Thượng mới triệu người đi vào.
"Không muốn sống nữa sao, kia chính là Hoàng Hậu nương nương. Hoàng Thượng đã nói, chỉ cần là Hoàng Hậu nương nương thì có thể tùy ý ra vào Ngự thư phòng mà không cần thông báo." Thái giám kia liếc nàng ta một cái, vẻ mặt khinh bỉ, cái hậu cung này ai mà không biết Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu phu thê tình thâm, Đế Hậu cùng minh!*
*ý nói hai người như một
Cung nữ nghẹn một chút, nói thầm trong lòng, có gì đặc biệt hơn người, chủ tử nhà nàng mới là người được sủng ái nhất.
Hạ Uyển Chi đi vào liền thấy Đường Tú Dung đứng ở bên cạnh Tề Diệp, đang nghiêm túc mài mực. Nàng ta hơi hơi cúi đầu, nàng không lên tiếng, Tề Diệp chuyên tâm phê duyệt tấu chương vẫn chưa để ý. Than hồng sưởi ấm ở bên cạnh, Đường Tú Dung móc khăn tay ra lau mồ hôi trên trán cho hắn, cử chỉ thân mật.
Hạ Uyển Chi nhíu nhíu mày, nàng lạnh lùng khụ một tiếng, kinh động hai người. Đường Tú Dung thấy nàng có vẻ không vui thì âm thầm đắc ý, thu hồi khăn tay chậm rãi hành lễ.
Tề Diệp thấy nàng có chút ngạc nhiên rồi cười, liếc nhìn Đường Tú Dung một cái, ý bảo nàng ta lui ra. Đường Tú Dung thức thời hành lễ lui xuống, khi rời đi còn không quên quay đầu lại nhìn thoáng qua, lại thấy Tề Diệp vui vẻ ôm An Bình công chúa. Hắn đang mỉm cười nói chuyện cùng Hoàng Hậu, biểu tình ôn nhu đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Một màn này, nếu để phi tần nào trong hậu cung nhìn thấy đều sẽ không dễ chịu. Nàng cũng không ngoại lệ, âm thầm cắn cắn môi, ngực như bị một tảng đá lớn đè lên khiến nàng hô hấp không thuận.
"Sao Uyển Nhi lại đến đây?" Gần đây nàng bận rộn khâu vá quần áo mùa đông, căn bản không có thời gian ra ngoài đi lại.
"Thần thiếp phân phó phòng bếp chuẩn bị một chút điểm tâm đưa tới cho Hoàng Thượng nếm thử, có phải thần thiếp quấy rầy Hoàng Thượng hồng tụ thêm hương* rồi hay không?" Nàng nói đùa.
*Câu này là thành ngữ cổ. Hồng tụ: nói về những thiếu nữ áo quần xinh tươi diễm lệ. Hồng tụ thêm hương: nghĩa ban đầu là thư sinh trong thời gian dùi mài kinh sử có hồng nhan bên cạnh giúp đốt thêm hương. Nay chỉ những người có nữ nhân xinh đẹp bên cạnh bầu bạn.
Tề Diệp oán trách trừng mắt liếc nàng một cái: "Hồ ngôn loạn ngữ."
Nói rồi cầm một khối điểm tâm cho Tiểu Nguyệt Nhi ăn. Tiểu Nguyệt Nhi nở một nụ cười ngọt ngào với hắn, thỏa mãn ăn điểm tâm.
"Từ khi Hoàng Hậu nương nương trở về, Hoàng Thượng đã ít đi lại trong hậu cung." Đường Tú Dung đi tới cung Lâm Huệ nói chuyện, nhớ tới một màn kia, nàng cảm thấy nghẹn khuất muốn chết.
"Hoàng Thượng sủng ái Hoàng Hậu nhất, nếu không cũng sẽ không để nàng ta ngồi trên vị trí Hoàng Hậu. Sủng nàng ta đến nỗi không đi lại ở hậu cung, chỉ sợ là mười nữ nhân trong cung so ra vẫn kém một mình Hoàng Hậu đấy." Lâm Huệ châm chọc. "Hoàng Thượng là người chung tình, cũng là người tuyệt tình. Ngươi và ta không có phúc khí trở thành người mà Hoàng Thượng chung tình, kiếp này cũng chỉ có thể ngồi an tĩnh ở một góc trời mà sống cô độc quãng đời còn lại. Hiền phi nhìn ra được là tốt rồi."
"Lương phi thật đúng là lòng dạ bao dung." Nàng thật vất vả để ngồi lên vị trí Hiền phi, sao có thể nguyện ý chịu vắng vẻ?
Vốn dĩ muốn châm ngòi quan hệ giữa Lương phi và Hoàng Hậu, lại không nghĩ Lương phi làm bộ dáng nhìn thấu hậu cung khiến người ta bực mình. Xem ra vẫn phải dựa vào chính mình, nàng không muốn Ngọc Hoa Cung trở thành một "lãnh cung" khác của hậu cung.