Edit: Huệ Hoàng hậu
Beta: Rine Đức phi
Hồi cung không bao lâu, thời tiết bắt đầu trở lạnh, quản sự Tư y cục tự mình làm hai bộ y phục cho Hạ Uyển Chi, đều dùng vải dệt thượng đẳng. Nàng cũng đo kích cỡ cho bọn Tiểu Thái Tử, bắt đầu chuẩn bị khâu vá quần áo mùa đông. Thành Kim Lăng ở phương bắc, mùa đông có hơn phân nửa thời gian bị tuyết trắng bao trùm, tất nhiên không thể thiếu quần áo giữ ấm.
Tiểu Nguyệt Nhi biết sẽ có quần áo mới thì thật vui sướng, loanh quanh chọn lựa gấm vóc mình thích để làm váy áo. Hạ Uyển Chi cảm thấy đã để con bé thiệt thòi, ba năm trước tuy rằng không để nó thiếu ăn thiếu mặc, nhưng so ra vẫn kém hơn nhiều cuộc sống ở hoàng cung.
Hiện giờ nàng bắt đầu xử lý sự vụ hậu cung, các việc như chuẩn bị quần áo mùa đông, than đốt đều phân phó đi xuống. Chỗ Thái Hậu nàng tự mình đi một chuyến, ba năm không gặp, nhìn kỹ Thái Hậu cũng già đi một chút, bên tai cũng nhiều thêm vài sợi tóc bạc.
Thái Hậu đối với nàng không lạnh không nóng, bởi vì chuyện của Triệu Tĩnh Di mà canh cánh trong lòng. Sau đó bà cũng đưa tú nữ khác tiến cung, chỉ tiếc là ở trong hậu cung ân sủng thường thường, không thành được việc gì.
Cuối mùa thu, Thúy Hoa sơn nhìn như bị lửa đốt, đỏ cả một vùng như buổi ráng chiều, nổu bật dưới nền trời xanh mây trắng, đẹp như tiên cảnh.
Gần đây Tề Diệp không quá bận rộn triều chính, hoa màu cũng thu hoạch kha khá, bá tánh đã bắt đầu chuẩn bị cho cửa ải cuối năm. Vì vậy hắn nói muốn tổ chức gia yến ở Thúy Hoa sơn, ngắm cảnh lá phong.
Hạ Uyển Chi tán đồng gật đầu, sai Hạ Bích phân phó xuống dưới, bày biện rượu ngon và đồ ăn ở trong đình giữa sườn núi của Thúy Hoa Sơn. Phóng tầm mắt ra xa, nhìn lá phong đo đỏ một vùng, xác thật làm người vui vẻ thoải mái.
Trang điểm xong, nàng nhìn nhìn trong gương, thấy khuôn mặt đã trắng lên thực vừa lòng, phân phó: "Bạch ngọc cao dùng cũng không tệ lắm, đã trắng lên không ít."
"Nô tỳ nhìn cũng thấy thế, không hổ là cống phẩm. Da thịt nương nương như tuyết, mặt mày như họa, nô tỳ nhìn còn nhìn tới ngây ngốc." Hạ Bích lấy lòng.
"Cái miệng nhỏ này càng ngày càng khéo." Không ai không thích nghe lời nói khen ngợi, nàng cũng không ngoại lệ.
"Ngày mai lại đưa một chút tới đây, nên dùng bạch ngọc cao thường xuyên mới được."
"Vâng!"
Hậu cung này không có nữ nhân xấu, tất nhiên nàng cũng không muốn dung nhan thua kém kẻ khác. Rời đi ba năm, nàng không thể bảo dưỡng da thịt, trở về đây so với nữ nhân hậu cung cả ngày trang điểm đến chói lọi, bảo dưỡng tinh tế thì màu da của nàng ảm đạm hơn rất nhiều.
Nàng cũng không thể để mình bị ghét bỏ trên phương diện dung mạo, mỗi ngày đều sử dụng bạch ngọc cao. Nghe nói dùng dược liệu trân quý cùng với phương pháp bí mật chế thành, có thể làm da thịt trắng nõn như tuyết, mềm mịn như trứng gà mới lột.
Cho nên khi nàng mặc trang phục lộng lẫy xuất hiện, không chỉ là Tề Diệp lập tức kinh diễm, mà phi tần khác cũng âm thầm cắn môi, đỏ mắt không thôi.
Tề Diệp mỉm cười nhìn nàng, Hạ Uyển Chi bình tĩnh, bước đi nhẹ nhàng chầm chậm về phía hắn. Hai người đứng chung một chỗ đều có khí tức quân vương tỏa ra.
Thái Hậu thấy Hoàng Thượng đặc biệt chú ý nàng, ở trong lòng hừ một tiếng. Khi Hạ Uyển Chi hành lễ với bà, biểu tình bà nhàn nhạt. Hạ Uyển Chi cũng không để ý, đứng dậy nắm lấy tay Tiểu Nguyệt Nhi.
Bọn họ lục tục đi lên theo cấp bậc. Chung quanh đều là lá phong đỏ rực, trên mặt đất cũng có rất nhiều lá phong, dẫm lên nghe lạo xạo. Cuối thu mát mẻ, một đám người thong thả dạo quanh. Tiểu Nguyệt Nhi chưa thấy qua lá cây xinh đẹp như vậy, nhặt một chiếc lá phong trên mặt đất ngắm nhìn, rồi yêu thích cài lên tóc. Hạ Uyển Chi cười sờ sờ đầu con bé, sửa sang lại chiếc lá trên đầu nó một chút, thoạt nhìn càng thêm xinh đẹp.
Tiểu Nguyệt Nhi đã rất gần gũi với Tề Diệp, biết nó thích ăn đồ vặt, Tề Diệp dùng đồ ăn ngon để "thu phục" được con bé. Tiểu Nguyệt Nhi mang theo lá cây xinh đẹp đến cho hắn xem, Tề Diệp mỉm cười chậm rãi nói: "Thật xinh đẹp!"
Con bé vừa nghe liền vui sướng tươi cười rạng rỡ, vươn tay về phía Tề Diệp. Tề Diệp cũng không để bụng ánh mắt mọi người, ôm nó vào trong ngực.
Thái Hậu thấy hắn không màng uy nghiêm Đế vương sủng ái Tiểu Nguyệt Nhi, không vui nhíu nhíu mày. An Nhiên công chúa ở một bên thì hâm mộ lại ghen ghét nhìn Tiểu Nguyệt Nhi, nàng hy vọng phụ hoàng cũng có thể ôm mình một cái.
Đi dạo một hồi lâu, bọn họ mới đến trong đình. Các nàng đều là người sống trong nhung lụa, đi trong chốc lát liền mệt đến mồ hôi đầm đìa, hành lễ xong liền ngồi nghỉ ngơi.
Hạ Uyển Chi nhìn Tiểu Thái Tử mồ hôi đầy đầu, móc khăn tay lau mồ hôi cho hắn. Tứ hoàng tử thấy thế không cam lòng yếu thế cũng chen lại gần. Nàng cười cười, nghiêm túc lau mồ hôi cho bọn chúng, lột quýt cùng quả hồng cho chúng ăn.
Trên bàn bày đầy các loại hoa quả, Tiểu Nguyệt Nhi thấy quả quýt thì muốn ăn. Tề Diệp tự mình lột một trái cho nó ăn. Con bé ăn từng miếng từng miếng ngon miệng, các phi tần hâm mộ nhìn Tiểu Nguyệt Nhi ngồi trên đùi hắn, trong lòng chua như uống phải giấm.
Ăn trái cây, uống trà, vũ cơ hòa theo tiếng nhạc, gió nhẹ thổi tới, lá phong như lửa sàn sạt rung động. Rừng phong Thúy Hoa Sơn là cảnh đẹp nhất hoàng cung, cũng là cảnh đẹp nhất thành Kim Lăng. Chỉ tiếc bá tánh bình dân chỉ có thể từ rất xa ở ngoài cung mà nhìn qua, căn bản không thể thưởng thức cảnh đẹp thật sự của Thúy Hoa Sơn, càng không thể thả mình lạc vào trong cảnh.
Tiểu Thái Tử ăn một lát, lôi kéo tay áo Hạ Uyển Chi, có chút không được tự nhiên nói: "Mẫu hậu, Sách Nhi muốn đi ngoài."
Nàng sai bà vú dẫn hắn đi. Tiểu Thái Tử không vui, chăm chăm nhìn nàng. Nàng thở dài, đứng dậy nắm tay dẫn hắn đi ngoài, ai biết Tứ hoàng tử nghe thấy được cũng đòi đi. Nàng liền một trái một phải dắt tay hai đứa nhỏ rời đi.
Tiểu Nguyệt Nhi ngồi trên đùi Tề Diệp cho rằng bọn họ đi chỗ nào, giãy giụa trượt xuống, bắt lấy tà váy Hạ Uyển Chi. Nàng quay đầu nhìn lại, tức khắc dở khóc dở cười, chỉ có thể mang theo ba đứa cùng đi.
Cách đó không xa có một cái nhà xí dựng tạm thời, nàng để Tiểu Thái Tử đi vào...
Lúc sau ba đứa nhỏ lại bắt đầu nhẹ nhàng nhảy nhót, chợt thấy cái gì đó bò trên đám lá cây, bị hoảng sợ, cả ba vội chạy qua tránh ở phía sau nàng, vừa sợ hãi vừa thăm dò nhìn qua vật nhỏ kia.
Đột nhiên một thân ảnh màu nâu vụt một cái qua trước mắt bọn họ, chui vào một đống lá cây không thấy đâu nữa. Bọn họ nhìn mà sửng sốt một chút, đột nhiên Tiểu Thái Tử kích động kêu to: "Mẫu hậu mẫu hậu, là sóc, là con sóc, Tiểu Minh Tử không gạt người."
Tiểu Minh Tử là tiểu thái giám hầu hạ ở bên cạnh Tiểu Thái Tử.
"Là sóc, đừng đi qua đó, nguy hiểm!" Hạ Uyển Chi giữ chặt Tiểu Thái Tử đang muốn đuổi theo con sóc, sợ hắn té ngã sẽ bị nhánh cây cứa bị thương.
Thúy Hoa Sơn không nhỏ, ngoại trừ cây phong còn trồng không ít tùng bách, cho nên có sóc cũng không kỳ quái. Chỉ là nàng không nghĩ tới con sóc chỉ to hơn con chuột một chút ở cái đuôi, lông cũng xù xù hơn một ít mà thôi.
Lần đầu tiên ba đứa nhỏ thấy sóc khó tránh khỏi tò mò, trên Thúy Hoa Sơn có không ít sóc, bọn chúng đi một chút liền phát hiện được vài con, đứa nào cũng "woa woa" kêu to.
Hạ Uyển Chi sợ bọn nhỏ té ngã nên nhìn chằm chằm vào hai đứa nhỏ, chờ nàng ý thức được thiếu mất một đứa, quay đầu lại thì đã không thấy Tiểu Nguyệt Nhi đâu. Lúc này người theo hầu mới phản ứng lại, hoang mang rối loạn đi tìm. Nàng cũng lo lắng sợ con bé lạc, Tiểu Nguyệt Nhi sợ hãi nhất định sẽ bị dọa khóc.
Quả nhiên, khi các nàng tìm được người thì con bé đang nằm rạp trên mặt đất, nắm tay nhỏ đang xoa đôi mắt. Nàng thấy một thân ảnh hồng hồng hốt hoảng rời đi, nhíu nhíu mày. Lo lắng cho Tiểu Nguyệt Nhi, nàng chạy nhanh tới bế Tiểu Nguyệt Nhi lên, liền thấy trán con bé chảy máu. Tứ hoàng tử thấy máu đỏ tươi liền bắt lấy tay ca ca, sắc mặt trắng bệch, nhìn thêm một cái liền hôn mê bất tỉnh.
Hạ Uyển Chi vội vàng móc khăn tay ra cầm máu cho Tiểu Nguyệt Nhi. Khi thấy Tứ hoàng tử hôn mê, nàng có chút không phản ứng kịp. Hạ Bích ôm Tứ hoàng tử nói: "Nương nương, Tứ hoàng tử rất sợ máu tươi, vừa nhìn thấy liền sẽ ngất xỉu, chỉ cần nghỉ ngơi một lát là ổn, nương nương đừng lo lắng."
Nàng nhẹ nhàng thở ra, không nghĩ tới Tứ hoàng tử có tật kì quái như vậy, lập tức cảm thấy nàng làm mẫu hậu cũng không tốt, có chút tự trách.
Miệng vết thương trên trán không nhỏ, như bị một nhánh cây chọc rách, máu tươi thấm ướt khăn tay trắng tinh. Nàng vội vàng ôm con bé hồi Chiêu Hoa Cung, các cung nhân hoảng loạn đi theo. Hạ Bích ôm Tứ hoàng tử cũng theo đuôi rời đi. Tiểu Thái Tử đã chẳng còn tâm tình ngắm sóc, vô cùng lo lắng cho đệ đệ muội muội.
Trên đường bà vú muốn tiến lên ôm lấy Tiểu Nguyệt Nhi, nhưng dù Hạ Uyển Chi cảm thấy hai tay tê mỏi cũng không buông ra, thế nào cũng phải tự mình ôm mới yên tâm. Tiểu Nguyệt Nhi bị đau, lại không tiếng động mà khóc, nước mắt tuôn như mưa, làm ướt vạt áo nàng, máu tươi cũng làm dơ cung trang của nàng.
Nàng mới vừa trở lại Chiêu Hoa Cung, ngự y đã vội vàng đến. Tứ hoàng tử bị ôm rời đi, tránh cho tỉnh lại thấy máu tươi lại hôn mê bất tỉnh.
Không bao lâu sau, Tề Diệp nghe tin báo mà đến, nhìn Tiểu Nguyệt Nhi bị thương thì đau lòng nhíu mày, răn dạy Hạ Bích cùng bà vú, các nàng sợ tới mức quỳ trên mặt đất thỉnh tội trách phạt.
Ngự y rửa sạch miệng vết thương cho Tiểu Nguyệt Nhi, con bé đau đến mức há miệng gào khóc, nước mắt rơi không ngừng, giãy giụa không cho ngự y xử lý. Hạ Uyển Chi bắt lấy tay nàng, dỗ nàng. Tiểu Nguyệt Nhi nghe không được, lại không lên tiếng được, chỉ là nước mắt cứ tuôn ra. Nàng nhìn mà tim như bị vò nát, chỉ có thể dịu dàng vỗ về con bé.
Tề Diệp không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ là đặt tay ở trên vai nàng an ủi, nhìn Tiểu Nguyệt Nhi khóc quá sức thương tâm, hận không thể bị thương thay cho con bé.
Chờ băng bó xong, không chỉ ngự y mồ hôi đầy đầu, Hạ Uyển Chi cũng không khá hơn là bao, ôm người vào trong ngực, vừa khẽ đung đưa vừa vỗ vỗ lưng con bé. Không bao lâu sau, Tiểu Nguyệt Nhi đã bị dỗ ngủ thiếp đi, chỉ là khóe mắt vẫn còn ướt nhẹp, cái mũi đôi mắt đều hồng hồng, ai nhìn cũng đau lòng.
Nàng bảo Hạ Bích các nàng đứng dậy, cầm khăn tay lau nước mắt cho Tiểu Nguyệt Nhi, phủ chăn lên rồi bảo bà vú canh chừng. Tề Diệp thấy nàng lo lắng, móc khăn tay lau mồ hôi cho nàng: "Ngự y nói chỉ cần tĩnh dưỡng tốt, sẽ không có trở ngại gì."
"Một vết rách lớn như vậy, nếu lưu sẹo thì biết làm sao?" Nàng rất lo lắng, đối với nữ hài tử, dung mạo rất quan trọng. Nếu bị phá tướng, dù sao Tiểu Nguyệt Nhi là công chúa kim chi ngọc diệp cũng không phải không gả đi được, chỉ là nàng không muốn con bé một lần nữa trở thành đề tài cho người khác nghị luận sau lưng, đầu tiên là câm điếc, sau lại là phá tướng.
Tề Diệp nhíu mày, ẩn ẩn lo lắng, gọi ngự y: "Trẫm lệnh cho ngươi, nhất định phải chữa khỏi cho An Bình công chúa, không để lưu lại một chút vết tích nào."
"Cái này..." Ngự y tức khắc thay đổi sắc mặt, khó xử nói: "Hồi bẩm Hoàng Thượng, dù vi thần là Hoa Đà trên đời cũng không dám nói có thể trị liệu không lưu sẹo, vết thương của An Bình công chúa hơi sâu, vi thần chỉ có thể làm hết sức."
Hạ Uyển Chi vừa nghe liền thay đổi sắc mặt, Tề Diệp cũng không vui: "Đồ vô dụng, trẫm giữ các ngươi để làm gì, người đâu..."
Còn chưa nói xong, Hạ Uyển Chi đã kéo hắn lại: "Hoàng Thượng!"
Tề Diệp hiểu rõ ý nàng, không vui vẫy vẫy tay, ý bảo ngự y lui xuống đi, ngự y cảm kích hành lễ với Hạ Uyển Chi rồi lui xuống. Nếu không nhờ nàng mở miệng, chỉ sợ cái đầu của hắn phải chuyển nhà rồi. Gần vua như gần cọp, chén cơm ở ngự y viện này cũng không dễ ăn.
"Đừng lo lắng, trẫm nhất định sẽ cho người trị liệu tốt vết thương của An Bình." Hắn nhìn Hạ Uyển Chi nặng nề tâm sự, lên tiếng an ủi.
Hạ Uyển Chi gật đầu, nghĩ đến chứng sợ máu của Tứ hoàng tử, nàng hỏi: "Sao Trúc Nhi thấy máu tươi liền té xỉu?"
Hỏi đến cái này, Tề Diệp thở dài, nắm tay nàng nói: "Ngự y nói không phải bệnh nặng, chỉ cần không thấy máu tươi cùng đồ vật đỏ như máu thì sẽ không có việc gì, đừng lo lắng."
Sao có thể không lo lắng? Nếu là ngày nào đó hắn nhìn thấy máu tươi, hoặc là thấy đồ vật đỏ như máu, lúc đó bên người lại không có ai, ngất xỉu rồi té bị thương thì làm sao?
Tứ hoàng tử tỉnh lại liền thấy mẫu hậu ngồi ở mép giường, hắn làm nũng rúc đầu vào trong lòng ngực nàng: "Mẫu hậu!"
"Ngoan!" Nàng yêu thương xoa xoa đầu Tứ hoàng tử, hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái không?"
"Không có!" Tứ hoàng tử rúc ở trong lòng ngực nàng chốc lát rồi hỏi: "Ca ca đâu? Ta muốn tìm ca ca chơi." Nhìn khí sắc hắn không tồi, Hạ Uyển Chi gật đầu cho phép, để bà vú ở bên cạnh chăm sóc.
Không bao lâu An Nhiên công chúa tới, thấy nó có chút sợ hãi, đôi tay gắt gao nắm lấy làn váy, bộ dáng chột dạ khẩn trương. Nàng trầm khuôn mặt nói: "Biết tại sao hôm nay gọi ngươi tới không?"
An Nhiên công chúa lắc lắc đầu: "Nhi thần không biết!"
"Hừ, An Bình công chúa té ngã, đổ máu, ngươi biết là ai gây ra không?" Nàng nhìn An Nhiên công chúa mặc một bộ hồng đào, tuổi còn nhỏ liền tàn nhẫn như thế, mặc kệ là nàng ta đẩy ngã hay là Tiểu Nguyệt Nhi tự ngã, nàng ta lại không nâng con bé dậy, cũng không gọi người, có thể thấy là rắp tâm bất lương.
"Không phải nhi thần, không phải nhi thần, là tự con bé té ngã, không liên quan đến nhi thần, nhi thần không hề đẩy nó." Rốt cuộc An Nhiên công chúa vẫn là một hài tử, muốn thoái thác lại càng lộ rõ.
Nàng đen mặt: "Ngươi là tỷ tỷ, nhìn muội muội bị thương không cứu, còn nói không phải ngươi đẩy ngã?"
An Nhiên công chúa sợ tới mức "oa oa" khóc lớn, chột dạ sợ hãi. Con nhỏ đáng ghét kia chính là nàng đẩy ngã, ai bảo phụ hoàng tốt với nó như vậy. Nàng nhìn không quen, không thích, ai bảo cái con nhỏ đáng ghét kia đứng không vững?
Tiểu hài tử chính là phiền toái như vậy, ngươi muốn trách phạt cũng không được, chỉ cần khóc lên, mặc kệ ngươi có khó xử hay không, đều là người lớn đuối lý. Lần này cũng không ngoại lệ, sau khi Thái Hậu biết được răn dạy Hạ Uyển Chi: "Hoàng Hậu hiền đức lương thiện, sao có thể khó xử một cái hài tử. Tuy rằng nó không có mẹ đẻ yêu thương, nhưng có ai gia làm chủ."
Một câu nói, tất cả đều là Hạ Uyển Chi không phải. Nàng nói: "Thái Hậu hiểu lầm, bổn cung chưa làm gì khó xử An Nhiên công chúa cả. Là chính nàng hối hận, không nên đẩy An Bình công chúa khiến con bé bị thương nên mới khóc."
"Phải không?" Thái Hậu nhướng mày hỏi An Nhiên công chúa.
An Nhiên công chúa đỏ đỏ mắt nhìn Hạ Uyển Chi lại nhìn Thái Hậu, nói: "An Nhiên không có, là An Bình công chúa tự mình té ngã. Chuyện không liên quan đến An Nhiên, mẫu hậu oan uổng cho nhi thần." Có Thái Hậu chống lưng, An Nhiên công chúa bắt đầu điên đảo thực hư.
Thái Hậu nói: "Hoàng Hậu cũng nghe thấy, An Nhiên nói không phải nó. Đứa nhỏ này trước giờ luôn thiện lương thành thật." An Nhiên phối hợp gật gật đầu, nhưng lại không dám nhìn Hạ Uyển Chi.
Hạ Uyển Chi cười cười trào phúng: "Nếu An Nhiên công chúa nói như vậy, bổn cung cũng coi như thấy nàng còn nhỏ không hiểu chuyện mà không nói nhiều. Thái Hậu phải biết rằng, một hài tử phải được dạy dỗ thành thật thiện lương, đức hạnh đoan chính từ khi còn nhỏ, nếu không sau này gặp chuyện chính là bản thân nàng."
"Hoàng Hậu đang nói ai gia không biết dạy dỗ hài tử sao?" Thái Hậu không vui, không ai dám ở ngay trước mặt nói bà không biết dạy dỗ hài tử, lời này của nàng ta rõ ràng là đang vả vào mặt bà.
"Thái Hậu bớt giận, thần thiếp không có ý tứ này." Hạ Uyển Chi ngoài miệng nói như vậy, nhưng biểu tình cũng không phải vậy, Thái Hậu nhìn mà càng giận dữ.
"Vậy ngươi có ý tứ gì?" Thái Hậu kiên quyết ép hỏi, rất có bộ dáng ngươi không cúi đầu sẽ không bỏ qua.
"Bổn cung có ý tứ gì trong lòng Thái Hậu biết rõ ràng, hà tất còn phải hỏi nhiều?" Nàng không cam lòng yếu thế đáp lại.
Thái Hậu nghe vậy tức giận không nhẹ, không ngờ nàng ta sẽ chất vấn mình như vậy, làm bộ dáng khó thở muốn té xỉu: "Tức chết ai gia, ngươi có cái thái độ gì đây. Uổng cho ngươi là Hoàng Hậu, lại đại nghịch bất đạo, không tuân thủ hiếu đạo, ai gia không có Hoàng Hậu như vậy... Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đâu?"
Tề Diệp vội vàng đến, nhìn không khí quái dị trong phòng. Ở trên đường hắn cũng đã nghe nói, hắn hành lễ với Thái Hậu: "Nếu Thái Hậu không thoải mái, trẫm sẽ truyền ngự y đến xem qua cho Thái hậu."
"Xem cái gì mà xem? Còn không bằng chết đi cho xong, có người ước gì ai gia nhanh chết đi để nàng dễ dàng một tay che trời." Thái Hậu trừng mắt nhìn Hạ Uyển Chi, nói mỉa nói mai.
Tề Diệp cảm thấy đau đầu, một bên ngon ngọt an ủi Thái Hậu, một bên nói với Hạ Uyển Chi: "Hoàng Hậu, nhanh lại đây thỉnh tội với Thái hậu."
Hạ Uyển Chi bất động, không cam lòng cúi đầu.
Thấy thế, Thái Hậu lại làm bộ làm tịch bắt đầu than trời trách đất: "Thôi thôi, cái gì mà xuất thân thế gia, người được dạy dỗ ra còn không bằng một cái thôn phụ sơn dã, thôn phụ sơn dã còn biết hiếu thuận trưởng bối..."
"Hoàng Hậu!" Tề Diệp biết nếu Thái Hậu nói thêm gì nữa, chỉ sợ Hạ Uyển Chi sẽ rơi vào tội danh bất hiếu, nhíu mày nói.
Hạ Uyển Chi cắn cắn môi, cực kì không tình nguyện đi đến trước mặt Thái Hậu: "Thái Hậu đại nhân đại lượng, xin lượng thứ thần thiếp nhất thời ngu dốt."
"Hoàng Hậu à, ngươi là nhất quốc chi mẫu, mẫu nghi thiên hạ, sao có thể làm ra việc bất hiếu. Hôm nay nể tình Hoàng Thượng ai gia không truy cứu. Hoàng Hậu vẫn nên đọc《nữ giới》,《hiếu đạo》nhiều hơn đi."
"Vâng!" Nắm tay đặt ở trước người siết chặt, nghẹn cả một hơi làm nàng hô hấp không thông, muốn phát tiết một phen.