Thái Hoa an ổn nằm trên giường, bọn cung nữ sớm đã thay cho nàng quần áo xinh đẹp, cũng xử lý miệng vết thương của nàng sạch sẽ, vừa nhìn đến, còn tưởng rằng nàng chỉ đang nằm ngủ, chẳng qua là sắc mặt có hơi tái nhợt
Vân Vụ dời bước đến trước giường, nhìn xem bộ dạng chết an tường của nàng sâu kín thở dài, "Công chúa, là do ta... làm sai rồi sao? Nếu ta không để ngươi chủ động đến gần Thượng Quan Hoằng, nếu ta không tạo cho các ngươi cơ hội này, có lẽ ngươi... vẫn là một công chúa ngây thơ, có lẽ ngươi vẫn như cũ mặc bộ quần áo cung nữ đi dạo bốn phía trong cung, tối thiểu nhất, cũng không cần như bây giờ...."
"Có lẽ ta sẽ oán ngươi yêu sai người rồi, Thượng Quan Hoằng hắn... Hắn thiếu người khác một món nợ, chung quy sẽ đến một ngày hắn phải trả món nợ kia, mà ngươi.. có lẽ trong cung này, ngươi là một đóa hoa sen duy nhất, không hề bị dính nửa phần khí đục của trần thế, ngươi chưa bao giờ quan tâm thân phận cùng địa vị, vẫn có thể cùng một cung nữ thân phận thấp kém như ta trở thành bằng hữu, ta bị người bắt trói, ngươi còn dẫn người đi tìm ta, vậy mà ta... mà ta lại không xem ngươi như bằng hữu từ thời điểm ban đầu, ta xin lỗi...."
Vân Vụ nói mà nước mắt rơi lã chã, khi đó Vân Vụ biết được nàng là Thái Hoa công chúa, lại biết nàng yêu thích Thượng Quan Hoằng, liền mượn cơ hội này để có thể tìm hiểu chuyện Thượng Quan Hoằng, ai ngờ... nàng lại cứ như vậy bỏ qua một phần tình bạn ngắn ngủi.
****************
Đây là lần thứ hai Vân Vụ đi vào Hình bộ đại lao, quan coi ngục mang nàng đi vào nhà lao nhốt Thượng Quan Hoằng, dặn dò trước, "Công công nhớ phải nắm chặt thời gian, đây chính là tái phạm tội, nếu không cẩn thận bị người khác trông thấy, tiểu nhân ngay cả chén cơm cũng không thể giữ được"
"Được, ta biết rồi!" Vân Vụ mặc y phục thái giám gật gật đầu
Thấy quan coi ngục đi xa, nàng mới mở miệng, "Thượng Quan Hoằng, ngươi còn nhớ ta hay không?"
Thượng Quan Hoằng một thân tù phục vô tình ngồi dưới đất, sau khi nghe được tiếng người gọi tên hắn, lúc này hắn mới ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, thanh âm có chút khàn nói, "Ngươi là cung nữ của tiểu Hoa?"
"Sai!" Vân Vụ lạnh lùng nhìn hắn nói, "Ta là người Thu gia"
Khi Thượng Quan Hoằng nghe được hai chữ "Thu Gia", hai mắt lập tức sáng như đuốc, hắn lập tức đứng lên nhìn nàng, sau đó lại cười khổ, "Báo ứng, báo ứng....."
"Thượng Quan Hoằng, ngươi vì cái gì liên danh bốn người hợp tấu buộc tội Thu gia, còn Mã tướng quân kia, hắn ngụy tạo chứng cứ, có phải cũng liên quan đến ngươi hay không? Nếu không hắn không thể nào tạo phản cùng ngươi được" Vân Vụ đè nén tức giận trong lòng, "Hôm nay ngươi phải nói hết toàn bộ cho ta, đến tột cùng... đây hết thảy đến cùng là như thế nào?"
Đối mặt với Vân Vụ nghi vấn nặng nề, nhưng câu trả lời của hắn lại là: "Không thể trả lời"
"Ngươi...."
"Ta quả thật có tâm tư riêng, Thu gia, chẳng qua chỉ là một hòn đá kê chân mà thôi, chỉ đơn giản như vậy"
Vân Vụ hừ lạnh một tiếng, giễu cợt nói, "Thượng Quan Hoằng, Thái Hoa mang tính mạng của mình ra chỉ để bảo toàn cho ngươi, nếu nàng biết rõ ngươi chẳng qua chỉ là một người tư lợi, nàng nhất định sẽ hối hận vì yêu ngươi. Ít ra, nàng chưa bao giờ từng ích kỷ..."
Nhìn sắc mặt Thượng Quan Hoằng trở nên tối, quả nhiên chỉ có Thái Hoa mới có thể đả động đến tâm của hắn, vì vậy nàng từ trong tay của mình rút ra một trang giấy, đưa đến trước mặt hắn lắc lắc, "Đây là nàng đã từng viết cho ngươi, về sau ta lại lấy nhầm, lấy bức tranh từ Mộc Hương công chúa đưa cho ngươi"
"Quan hệ của ngươi cùng tiểu Hoa nhất định rất tốt, không biết nàng có từng nói với ngươi cái gì về ta không?" Thượng Quan Hoằng động dung nói, chỉ là một lát, hắn thở dài một tiếng, "Ngươi đừng nói là, nàng nhất định rất oán ta, oán ta sao không chú ý đến nàng sớm hơn"
Vân Vụ bất lộ thanh sắc nói, "Chuyện ngươi mưu phản bị ta nghe được, là ta báo việc này cho ngũ hoàng tử điện hạ, cho nên.... ngươi thất bại. Mặc dù đối với cái chết của Thái Hoa ta cũng rất áy náy, nhưng đối với ngươi, ta hoàn toàn không có cảm giác hổ thẹn, Thu gia chúng ta từ trên xuống dưới ba mươi sáu mạng người chết oan chết uổng, món nợ này, là ngươi nợ chúng ta"
"Ngươi coi là thật..." Hắn nhìn thẳng nàng hỏi, "Muốn biết hết thảy sao?"
Vân Vụ gật gật đầu, hắn nhẹ nhàng thở dài, có lẽ, có một số việc, hắn nên nói ra, nếu không nói sợ là cả đời này sẽ không còn cơ hội nữa
"Hai mươi năm trước, Thượng Quan gia chúng ta gặp nạn, là đương kim thánh thượng cứu vãn tình hình Thượng Quan gia, về sau Thương Quan gia chúng ta liền liên tục vì hắn bán mạng, mười tám năm trước, hắn âm mưu soán vị, cũng là do Thượng Quan gia chúng ta giúp đỡ hắn một tay, sau đó vài năm, cha ta điều tra ra tai nạn năm xưa Thượng Quan gia chúng ta gặp phải đều do một tay hắn thiết kế, vì vậy đã muốn giúp đỡ Nạp Lan Lạc đoạt lại ngôi vị hoàng đế, ai ngờ hắn đã sớm đoán được, bí mật giết cha ta, sau lại giấu giếm việc này xuống, nhưng hắn lại không biết, cha ta đã sớm ghi chép lại việc này. Lúc ấy ta mới tám tuổi"
Sắc mặt hắn u ám, tựa hồ như rất không nguyện ý nhắc tới chuyện này, "Ta chịu nhục nhiều năm, rốt cuộc cũng lấy được tín nhiệm của hoàng thượng, vốn tưởng rằng ở trong triều đình có thể một tay che trời, nhưng trong hậu cung nếu không có người nào làm chỗ dựa, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi đài"
"Cho nên sự tồn tại của Hiền phi là rất cần thiết?" Vân Vụ hỏi
"Trưởng tỷ sớm đã được định hôn, lại cùng Triệu Bân Triệu tướng quân tình đầu ý hợp, nhưng một lần trưởng tỷ lên núi lễ phật, ai ngờ gặp được lúc Hoàng thượng vi phục xuất tuần, liền bị hắn chiếm đoạt tại chùa, ..." Nói đến đây, hắn có chút kích động, "Tên cẩu hoàng đế này, là do hắn hạ độc nên trưởng tỷ của ta mới...."
"Về sau chúng ta thương lượng một chút, quyết định đưa trưởng tỷ vào cung, nếu không phải sốt ruột báo thù, cũng sẽ không rơi vào nông nỗi này" Hắn dứt lời thở dài
Vân Vụ lại hỏi, "Cho nên hãm hại Thu gia là do ngươi bất đắc dĩ?" Thấy Thượng Quan Hoằng cam chịu, lửa giận của nàng lại càng ngút trời, "Vì cừu hận chưa báo của các ngươi, cho nên liền giết hại người khác để đạt được mục đích của mình, Thượng Quan Hoằng, ngươi cùng tên cẩu hoàng đế kia thì có gì khác nhau? Xem mạng người như cỏ rác, chỉ là vì báo thù cho phụ thân ngươi, liền dính líu đến người vô tội, ngươi không biết cái gì gọi là lương tâm bất an sao?"
Hắn lắc đầu bật cười, "Cho nên ta mới nói đây là báo ứng, người đang làm, trời đang nhìn, chung quy một ngày, chính mình sẽ chết tại cạm bẫy do mình tự đào"
Vân Vụ đem thư do Thái Hoa viết ném đến cho hắn, lạnh lùng nói, "Xem một chút đi, đây là tâm ý của Thái Hoa đối với ngươi, ngươi là tên khốn kiếp, là ngươi cô phụ nàng"
Lúc Thượng Quan Hoằng mở tờ giấy kia, nước mắt hắn tóe ra, đọc Kinh Thi viết bên trong thư.
Vân Vụ thực không thể nghe nổi nữa, hết sức xoay người rời đi, lại nghe Thượng Quan Hoằng khẽ cảm thán, "Ngươi cho rằng, ta không yêu nàng sao? Sở dĩ không thể yêu nhau, là vì... thân phận"
Vân Vụ sửng sốt, Nạp Lan Lạc cũng đã từng nói cho nàng biết, là thân phận ngăn cách tình cảm của bọn họ, ngày hôm nay Thượng Quan Hoằng cũng nói cho nàng biết bởi vì thân phận, nàng quả thực không hiểu, nếu là yêu nhau, vì sao còn phải cố kỵ nhiều điều như vậy?
"Chính là bởi vì quá yêu, nên mới phải chịu điều cố kỵ về thân phận của nàng còn có thân phận của ta, Vân Vụ, một ngày nào đó nếu nam tử ngươi yêu có thân phận cao quý hơn ngươi, ngươi liền có thể hiểu đạo lý này, thân bất do kỷ, không thể cùng nhau"
Vân Vụ đi ra khỏi đại lao, nhắm mắt lại đi đối diện với ánh mặt trời chói mắt, ở nơi lạnh lẽo quá lâu, quả nhiên cần phải tìm kiếm một nơi ấm áp, có lẽ nàng hiểu được điều cuối cùng Thượng Quan Hoằng nói, không phải là không yêu, mà là không thể yêu. Mặc dù Thượng Quan Hoằng cùng Thái Hoa thật sự yêu nhau, Hoàng thượng sẽ không đồng ý, hoàng hậu cũng sẽ không đồng ý, đến lúc đó đau khổ cũng chỉ có hai người bọn họ.