"Đại ca, không được..."
Âm thanh Thái Hoa đột nhiên truyền từ ngoài điện vào Thượng Quan Hoằng cảm giác sau lưng cứng đờ, hắn chậm rãi xoay người, gương mặt Thái Hoa tái nhợt cười với hắn một tiếng, hắn cúi đầu nhìn, lập tức tay chân thất thố vịn lấy Thái Hoa đang bị thương.
"Tiểu Hoa, sao nàng ngốc vậy?" Đều nói nước mặt nam nhi nặng tựa thái sơn, Thượng Quan Hoằng thường ngày nghiêm mặt lạnh ngắt bây giờ rõ ràng lại khóc, Lý Cẩm cũng sững sờ, sững sờ... Hắn là muốn giết Thượng Quan Hoằng mà.
Hoàng hậu vô lực rên rỉ một tiếng, "Thái... Hoa..."
"Thái Hoa, người đâu, mau truyền thái y..." Hoàng thượng che ngực nói
"Thượng Quan Hoằng, chàng không có, không có bị thương chứ?" Thái Hoa cười sờ mặt hắn nói, Thượng Quan Hoằng vội vàng lắc lắc đầu, nước mắt chảy không ngừng, "Vì sao nàng lại cản kiếm này cho ta?"
"Thượng Quan Hoằng, là ta lừa chàng, thực xin lỗi, ta... Ta không phải là cung nữ, ta là Thái Hoa công chúa, bởi vì ta, ta..." Thái Hoa phun ra một ngụm máu tươi, dính lên tà áo Thượng Quan Hoằng, "Ta yêu chàng, nhưng mà... chàng chưa bao giờ, chưa bao giờ để ta vào mắt chàng"
"Tiểu hoa, ai nói với nàng? Người Thượng Quan Hoằng ta yêu nhất kiếp này chính là nàng" Thượng Quan Hoằng lúc này đã đầy nước mắt nước mũi nói, "Ba năm trước đây, ta thi đậu trạng nguyên, lúc ta mới vào cung liền nhìn thấy nàng, nàng mặc bộ quần áo trắng hồng, trông thật đẹp như hoa đào dưới ánh mặt trời, lúc đó ta liền biết nàng là Thái Hoa công chúa"
"Ô ô... Ta cũng bắt đầu ái mộ chàng vào một năm kia, ngày nhớ đêm mong đến chàng, Thượng Quan Hoằng, chàng lừa ta thật khổ a, vì sao chàng không nói, vì sao không nói cho ta biết, làm ta mỗi ngày đều tốn hết tâm tư suy nghĩ làm cách nào đến gần chàng, làm chàng... hiểu được tâm ý của ta"
Hắn cười thê thảm, "Lâu sao? Ta lại không biết vì sao, nhưng ta đã nghĩ đến lúc ta chết ta cũng sẽ không nói những lời này với nàng, tiểu hoa, ta yêu nàng đến cỡ nào, ta muốn nàng ra sao"
"Khụ khụ khụ, Thượng Quan Hoằng, chàng đồng ý với ta, chàng phải sống thật tốt, ngàn vạn... ngàn vạn lần đừng tới tìm ta, ta đây là dùng mạng ta đổi cho chàng, chàng...." Thái Hoa thở hổn hển, nói với hoàng thượng, "Phụ hoàng, người phải đồng ý với con, không được giết Thượng Quan Hoằng được không?"
Hoàng thượng lảo đảo đi tới, "Thái Hoa, loại người này không đáng để con trả giá đâu. Ngươi đâu, còn không gọi thái y..."
Thái Hoa nỗ lực lắc lắc đầu, "Phụ hoàng, nếu người không đáp ứng con, con chết cũng sẽ không, cũng sẽ không chuyển thế làm người. Phụ hoàng, con cầu xin người, đáp ứng con, khụ khụ....."
Thái Hoa lại ho ra máu, Thượng Quan Hoằng la to, "Đừng nói nữa, đừng nói nữa...." Thanh âm hắn dần dần trở nên vô lực, "Tiểu Hoa, đừng nói nữa, ta van nàng, ta không để nàng chết, nhất định không thể..."
"Thượng Quan Hoằng, chàng có thể gọi ta một tiếng, một tiếng, nương tử.. không?" Thái Hoa mở miệng đứt quãng, Thượng Quan Hoằng gật mạnh đầu, "Nương tử, nương tử, nàng là nương tử duy nhất kiếp này của Thượng Quan Hoằng ta"
"Phu quân... ha ha... Như vậy ta thỏa mãn rồi!" Dứt lời, cánh tay Thái Hoa cũng tùy ý rơi xuống.
"Tiểu Hoa.." Thượng Quan Hoằng ôm thân thể Thái Hoa cực kỳ bi thương gào khóc lên.
Nội tâm Vân Vụ đau nhói, Thái Hoa chết, Thái Hoa chết, Thái Hoa chân thành đối đãi với nàng chết rồi, nàng ngồi chồm hỗm trên mặt đất không tiếng động rơi nước mắt, lúc này Nạp Lan Lạc duỗi một tay tới, nắm lấy tay nàng cho nàng ấm áp, nàng ngước lên vừa nhìn thấy ôn nhu trong mắt hắn, nước mắt xuôi dòng chảy xuống..
"Phụ hoàng, nhi thần đến chậm, kính xin phụ hoàng thứ tội!" Lý Minh mang theo thị vệ xông vào trong điện, Hoàng thượng lạnh lùng nói, "Vì sao giờ này mới vào?"
Lý Minh bất đắc dĩ cúi đầu nói, "Bẩm phụ hoàng là... Thái Hoa!"
Hoàng thượng lúc này mới cúi đầu nhìn Thái Hoa thêm một cái, thì ra chính nàng chặn tất cả mọi người lại, chỉ vì muốn cứu Thượng Quan Hoằng, hắn thở dài, nhắm mắt lại nói, "Người đâu, nhốt Thượng Quan Hoằng vào đại lao, chờ xử lý"
"Dạ...."
"Thái Hoa, nữ nhi của ta..." Hoàng hậu được người đỡ xuống bổ nhào vào người Thái Hoa khóc lớn.
Đêm, cung yến đã sớm kết thúc, Vân Vụ yên lặng đi sau lưng Nạp Lan Lạc không nói, nàng chưa bao giờ nghĩ tới nàng sẽ chia lìa cùng Thái Hoa như vậy, nàng tới mở miệng chào cũng không dám, lại vì Thượng Quan Hoằng mà chết đi, chẳng lẽ chỉ vì một câu "Nàng là thê tử duy nhất kiếp này của Thượng Quan Hoằng ta" sao?
Vân Vụ không khỏi thở dài sâu kín, Nạp Lan Lạc xoay người hỏi, "Nghĩ gì thế?"
Vân Vụ vẻ mặt đau khổ nói, "Ngươi biết rất rõ, đúng không?" Thấy hắn chưa trả lời, nàng lại nói, "Ngươi biết rõ hôm nay Thái Hoa chết đúng không?"
"Sống chết có số, đây là lựa chọn của nàng ta" Hắn dừng bước, đột nhiên đè vai nàng, "Nếu như có một ngày, ngươi cũng gặp phải tình thế bốn bề khốn đốn như Thượng Quan Hoằng, gia cũng sẽ vì ngươi không tiếc vứt bỏ mạng của mình, đây chỉ là lựa chọn của một người mà thôi, không có gì đáng cảm thán cả"
"Ta không hiểu, vì sao bọn họ không thể cùng một chỗ? Rõ ràng ba năm trước bọn họ đã quen biết, vì sao lại không nói ra, mặc dù hôm nay Thượng Quan Hoằng có phải chết thì dầu gì bọn họ cũng có ba năm yêu nhau rồi a"
Nạp Lan Lạc thay nàng lau nước mắt, từ từ nói, "Có nhiều thứ, cũng không đơn giản như ngươi nghĩ đâu"
"Là cái gì?"
"Thân phận" Hắn nhẹ nhàng phun ra hai chữ, lại làm cho thân thể Vân Vụ run lên, "Có đôi khi, không phải hai bên ta tình ngươi nguyện thì liền có thể bên nhau đến bạc đầu, cũng không phải tình sâu như biển thì liền có thể liều lĩnh bỏ qua thân phận đến bên cạnh nhau, mà Thượng Quan Hoằng, trùng hợp lại có đúng hai điểm này"
Kỳ thật Vân Vụ rất muốn hỏi hắn một câu, nếu ta ái mộ ngươi như Thái Hoa ái mộ Thượng Quan Hoằng, thì có phải kết quả cũng là thiêu thân lao đầu vào lửa hay không?
Nạp Lan Lạc đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, Vân Vụ vội vàng vịn lấy hắn dò hỏi, "Ngươi, ngươi làm sao vậy?"
Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng khóe miệng lại nhẹ nhàng cười, Vân Vụ nhíu mày, "Đến cùng ngươi làm sao vậy? Đau ở đâu a?"
Hắn vui sướng không thể nói thành lời, độc tình phát tác, nàng... động tâm.
Vân Vụ vịn lấy hắn, ai ngờ hắn không hề phúc hậu chút nào, một chút khí lực cũng không có, đè nặng lên thân thể gầy yếu của nàng đi đường cũng bước thấp bước cao. Vân Vụ không khỏi cảm thán, "Thế tử điện hạ thật là da mặt dày a, để cho một cô nương yếu đuối đến đỡ ngươi"
"Ừ, ngươi không phải là người thứ nhất nói da mặt gia dày, nhưng ngươi là người thứ nhất chiếm tiện nghi của gia mà còn nói da mặt gia dày" Nạp Lan Lạc ung dung nói
"Ta chiếm tiện nghi của ngươi lúc nào?"
"Ôi chao, không cần nóng nảy như vậy, gia với ngươi đã có da thịt thân thiết, ngươi lại còn hẹp hòi như vậy?" Hắn ha ha cười một tiếng, chọc cho Vân Vụ lập tức im miệng, nghĩ tới cái sự việc da thịt thân thiết kia, liền nhớ đến buổi sáng hôm đó mình chủ động hôn hắn, nghĩ lại thật sự là đáng sợ
Đương nhiên nếu là Vân Vụ biết được tiện nghi của mình đã bị hắn chiếm sạch sẽ từ sớm, chắc chắn sẽ cầm giấy trắng mực đen bắt hắn ký tên đồng ý, bồi thường cho nàng trăm lượng hoàng kim a.
Giờ phút này Vân Vụ đột nhiên nổi lên nịnh hót, "Thế tử điện hạ anh minh thần võ tác phong nhanh nhẹn..."
Chẳng biết tại sao đối với Vân Vụ nịnh hót, Nạp Lan Lạc rất là hưởng thụ, hắn hừ nhẹ một tiếng, "Nói đi"
"Xem ra, hoàng thượng cũng không dự định giết Thượng Quan Hoằng, ta muốn gặp hắn được không?"
Khóe miệng Nạp Lan Lạc bắt đầu lập tức kéo thẳng, "Ngươi tìm hắn có chuyện gì?"
"Ta chính là cung nữ thiếp thân của Thái Hoa công chúa, ta có vài lời muốn nói với hắn, được không?" Vân Vụ trái lương tâm nói, kỳ thật nàng chỉ muốn biết rõ vì sao Thượng Quan Hoằng lại phải liên danh hại Thu gia, còn tên Mã Hữu Đức kia lại có vai trò gì
"Được, gia sẽ an bài, tối nay cũng không còn sớm, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi" Nạp Lan Lạc dứt lời, Vân Vụ vội vàng gật đầu, chỉ là nàng không biết, nàng cũng không phải nghỉ ngơi tại Minh Nguyệt điện, mà là bị Nạp Lan Lạc cưỡng chế ở lại Dương Quang điện, đương nhiên, nàng rất thuận theo, tự nhiên bò lên trên giường thế tử điện hạ, bởi vì nàng biết rõ, trước mắt chắc chắn hắn sẽ không làm gì nàng.