Cung Nữ Cấp Thấp

Quyển 1 - Chương 64: Vì Nàng Giải Độc



Sau khi Nạp Lan Lạc ôm nàng ra khỏi lãnh cung, hai người đứng từ xa xa chăm chú nhìn bọn họ rời đi

Vương Chính Văn bất bình, tức giận nói, "Chủ tử, rõ ràng là ngài tìm được Vân Vụ cô nương trước, vì sao lại nhường cho Nạp Lan Lạc?"

"Chuyện đại náo lãnh cung này chỉ có hắn có thể làm được" Lý Minh thở dài sâu kín, "Nếu là bản điện làm, chỉ sợ nước miếng của bọn đại thần cũng đủ làm bản điện chết đuối rồi"

Lúc này Vương Chính Văn dường như đã trút được giận, cũng phải, nói như thế nào đi nữa thì nữ nhân trong lãnh cung cũng là nữ nhân của hoàng thượng, nếu để Lý Minh đi, danh tiếng của hắn chẳng phải cũng như Lý Tranh?

"Nhưng lúc Nạp Lan Lạc ôm nàng đi khỏi, bản điện đã hối hận rồi!"

Sắc mặt Vương Chính Văn tối sầm, chủ tử, khi nào mà người trở nên bách biến vô thường như vậy chứ? Đang muốn chờ hắn nói một câu, vì sao hắn hối hận, nhưng chờ mãi vẫn không thấy hắn mở miệng...

******

Nạp Lan Lạc ôm Vân Vụ trở lại Dương Quang điện, lại nhẹ nhàng thả nàng xuống giường, xoay người đối diện cùng Âu Dương Hách Thanh và Nhân Niệm thì thầm, "Thân thể nàng tựa hồ không được tốt lắm, không bằng thừa dịp nàng bỏ độc tình vào người gia, rồi đem tử cổ dẫn vào trong cơ thể nàng luôn đi"

"Ha ha... Quả nhiên anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân động tâm, lấy thân báo đáp a" Âu Dương không kìm được bật cười, "Ta liền nghĩ, nếu hôm nay để Lý Minh cứu nàng, không biết nàng có động tâm hay không?"

Đột nhiên máu tươi tràn ra khóe miệng Vân Vụ, toàn thân nàng bắt đầu run rẩy, Nạp Lan Lạc vội vàng đem chăn trên giường đắp cho nàng.

"Ông trời ơi, không còn kịp rồi"

"Câm miệng!" Ánh mắt Nạp Lan Lạc đằng đằng sát khí khiến cho Âu Dương Hách Thanh ngoan ngoãn che miệng, hắn xoay người nói với Nhân Niệm, "Nhân Niệm, bắt đầu đi"

"Vâng!" Nhân Niệm khom người nói

Chỉ thấy Nhân Niệm mở một cái bình màu đen ra, "Điện hạ, phiền ngài cắt ngón tay đặt vào miệng bình là được"

Nạp Lan Lạc gật gật đầu, dùng chủy thủ cắt ngón tay, không nóng không vội đặt mở miệng bình, quả nhiên, một con cổ độc leo ra từ miệng bình, nó bị mùi máu tươi dẫn dắt, hưu ~ chui vào trong cơ thể Nạp Lan Lạc, hắn nhịn không được mà lên một tiếng kêu đau đớn.

Lúc này Âu Dương Hách Thanh cũng bưng một chén thuốc nóng tới, "Nạp Lan, sau khi uống xong chén thuốc này, liền dẫn nàng đi vào trong dược trì, dù sao trong cơ thể ngươi không có tuyệt mệnh tán, vật kia đối với thân thể con người gây tổn thương quá lớn, ngươi nhớ lấy, bảo vệ tốt thân thể mới là quan trọng"

Nạp Lan Lạc lấy chén thuốc uống cạn, trừng mắt liếc hắn một cái,"Từ khi nào mà ngươi trở nên lề mề rồi?"

Xoay người ôm lấy Vân Vụ đi vào phòng tắm đã được chuẩn bị xong, hơi nước trong phòng nổi lên bốn phía, không khí nồng nặc mùi thuốc, Nạp Lan Lạc rón rén cởi xiêm y cho nàng, thấy làn da trắng nõn nà của nàng không khỏi khô khốc cổ họng, nhưng cứ nghĩ đến tính mạng nàng còn đang treo lơ lửng, hắn không chút lựa chọn đặt nàng vào trong dược trì.

Hắn lại trút bỏ xiêm y của mình, lập tức nhảy vào dược trì, ôm lấy nữ tử mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm

Chẳng biết tại vì sao Nhân Niệm lại đau lòng vô cùng, nam tử khi thì như băng khi thì như lửa, hiện thời lại vì nữ tử mà hắn yêu, tình nguyện nhận lấy độc tình, lòng của nàng không khỏi đau rút.

Nàng vốn không yêu hắn, nàng là mật thám do Hoàng thượng phái tới, nhằm giám sát nhất cử nhất động của hắn, nhưng một khi thấy việc này nàng không tự chủ được mà đau lòng, nàng nhịn không được nghi vấn trong lòng, đây là yêu sao? Hay là cảm động? Có lẽ chính nàng cũng không thể phân định rõ...

"Ta chưa ba giờ thấy qua vẻ mặt như vậy của Nạp Lan" Âu Dương Hách Thanh thở dài, cười khổ nói, "Từ khi ta bắt đầu gặp hắn, hắn lợi dụng lời nói độc ác của mình, đem mình bao vây chặt bên trong, lòng đề phòng người lại cực mạnh, hắn có thể thật lòng đối đãi với Vân Vụ như vậy, ta đã cho rằng Nạp Lan Lạc ta biết mới thực sự là Nạp Lan Lạc, máu lạnh, vô tình, bá đạo, không nói đạo lý..."

Hắn đột nhiên dừng lại, nhưng chỉ trong chốc lát lại tiếp tục nói, "Nhưng trước mặt Vân Vụ hắn mới là Nạp Lan Lạc thật sự, sinh động, biết giận, biết ghen, biết đố kỵ, thậm chí còn có thể làm được một số chuyện không thể hiểu được..."

"Trong lòng điện hạ đại nhân ngài cũng có một chút địa vị đó chứ, nếu không qua nhiều năm như vậy, điện hạ làm thế nào tin tưởng được ngài" Nhân Niệm an ủi, "Ngược lại ta giống loại người mà điện hạ có nhìn đến cũng không hề liếc mắt"

Âu Dương Hách Thanh cúi đầu nhìn thẳng nàng, trong mắt có một tia mê mang, "Ngươi sai rồi... Trên đời này tất cả mọi người đều không lọt nổi vào mắt Nạp Lan, ngoại trừ một mình Vân Vụ. Mà ta, chỉ là cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh hắn"

Trong dược trì, một đôi nam nữ nửa kín nửa hở gần kề nhau nhưng cũng không điểm gì gọi là thái quá, hắn thâm tình nhìn nàng, trán nàng xuất mồ hôi, run rẩy không ngừng.

Nạp Lan Lạc chậm rãi đến gần nàng, ôm nàng vào ngực, nhẹ giọng nói, "Nguyệt Khê, từ nay về sau bất cứ điều gì nàng cũng không cần lo lắng, chỉ cần tận tình yêu gia, gia tình nguyện ngày ngày chịu đau nhức toàn tâm, được không?"

Hắn dứt lời, tháo mặt nạ xuống, lộ ra một gương mặt ôn nhuận như ngọc, phong hoa tuyệt đại, nếu giờ phút này Vân Vụ tỉnh lại, chắc chắn sẽ thất kinh quát to một tiếng, đây không phải là Lục điện hạ, người đã từng nói tránh nặng tìm nhẹ hay sao?

Hắn cúi đầu ngậm ngón tay nàng, hung hăng cắn một cái, làm ngón tay nàng chảy máu, lập tức mùi máu tươi trong miệng hắn tản ra, sau đó hắn lại cắn ngón tay mình, đặt lên ngón tay của nàng, quả nhiên... Từ trong cơ thể hắn lại leo ra một cổ độc nho nhỏ, lại xẹt chui vào tay nàng rồi dần dần biến mất, nàng đau rên rỉ một tiếng.

Nạp Lan Lạc đột nhiên ngậm lấy môi nàng, bàn tay khóa sau gáy nàng chậm rãi hôn xuống, môi của nàng vẫn như cũ, làm cho hắn không thể tự kiềm chế, chỉ là hắn không biết tới lúc nào, nàng mới có thể chủ động hôn hắn một chút.

Ngày thứ hai, Vân Vụ chậm rãi mở mắt ra, lại phát hiện mình nằm trên giường Nạp Lan Lạc, nàng cảm giác hông mình bị hắn ôm chặt, giống như sợ nàng chạy trốn, nàng ngước mắt nhìn đến khuôn mặt bị che một nửa của hắn, nội tâm không khỏi đau xót, chẳng biết lúc nào hắn mới cho nàng nhìn đến nửa mặt còn lại của hắn đây.

Chẳng biết tại sao, Vân Vụ cảm thấy toàn thân mình rất nhẹ nhàng, giống như độc đã không còn tồn tại trong cơ thể nàng, Vân Vụ buồn cười lắc lắc đầu, có lẽ là nàng đã nghĩ quá nhiều rồi.

Nhìn đôi môi hoàn mỹ của Nạp Lan Lạc, ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại tới gần, áp môi mình vào môi hắn, cảm thụ được nhiệt độ lạnh như băng của hắn, nàng nhanh chóng rời đi, thật giống như mình đang làm chuyện gì không thể cho người khác thấy. Nội tâm nàng ảo não không thôi, mình làm sao vậy? Nếu bị hắn phát hiện thì không chỉ có thể là mất mặt thôi đâu.

"Sớm" Nạp Lan Lạc khẽ mỉm cười khiến cho tâm Vân Vụ như nai con đi lạc, hắn không phát hiện chuyện vừa rồi chứ? Nếu không thì làm sao lại tỉnh nhanh như vậy? "Hôm qua thật may là ngươi đến kịp"

"Cảm động sao? Cho nên ngươi không có gì để báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp?" Hắn ôn nhuận cười cười.

Vân Vụ thẹn thùng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lúng túng, "Ta... vừa rồi chỉ là.. chỉ là không cẩn thận mới đụng một chút... Ngô..."

Nạp Lan Lạc hôn nàng, chốc lát sau lại buông nàng ra, nhẹ giọng nói, "Trả sạch"

"A?"

"Gia cứu ngươi, ngươi dùng một cái hôn để trả hết, cho nên không cần lấy thân báo đáp"

Nội tâm Vân Vụ có chút xíu thất vọng, không yên lòng "A" một tiếng

"Đương nhiên, nếu ngươi cảm thấy chưa đủ, lấy thân báo đáp cũng không sao, gia đối với ngươi đúng là ai đến cũng không cự tuyệt"

Vân Vụ lắc đầu thật nhanh, "Không cần không cần, ta thấy đủ rồi"

Hắn cười nhạt một tiếng, thẳng người lên nói, "Đi cả ngày rồi vẫn chưa ăn cơm, như người ăn như heo giống ngươi thì không đói chết cũng ngốc chết"

Vân Vụ liên tục gật đầu, lại "A" một tiếng

Trong lúc dùng bữa, Nạp Lan Lạc cũng không dùng bữa cùng nàng, mà là bị Hòa Phong gọi đi, mà về phần chuyện gì, chính nàng cũng không biết, có lẽ do chính nàng quá đói, cho nên cũng lười để ý tới những chuyện này.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv