Cung Nữ Cấp Thấp

Quyển 1 - Chương 63: Đánh Cược Sinh Tử



Tiểu Nguyệt kéo miếng vải trắng trong miệng nàng ra, âm lãnh nói, "Vân Vụ, ngươi làm hại bản cung bị biếm lãnh cung, trải qua loại cuộc sống không dành cho con người này, ngươi cũng mới nhìn thấy rồi, bản cung đang cùng một thái giám làm chuyện nam nữ, ha ha.... Ngươi rất muốn cười nhạo bản cung đúng không?" 

"Đến cùng thì ngươi muốn như thế nào?" Vân Vụ lạnh lùng nói.

"Bản cung biết rõ ngươi có võ công, cho nên mới dùng mê dược đánh ngất ngươi, hiện thời lại cho ngươi nếm một chút Nhuyễn cân tán, ha ha... bản cung nhất định phải cho ngươi nếm đủ nổi khổ của bản cung rồi cho ngươi chết sau vậy" Tiểu Nguyệt chậm rãi ngồi xuống nhìn nàng, cười đắc ý một lần nữa, "Không bằng ngươi nếm thử những thứ không phải là nam nhân trước đi, hử?"

"Hừ... bản thân ngươi bỉ ổi cũng là do ta tạo thành sao? Nếu không phải trước đây ngươi hại ta, ta như thế nào phản đòn ngược lại ngươi. Hiện tại ngươi bừa bãi cùng thái giám là do ta bức ngươi à? Cũng là ta cho ngươi làm à?"

Pằng... Trên mặt Vân Vụ nổi lên năm dấu ngón tay màu đỏ, nàng lạnh lùng nhìn tiểu Nguyệt, giễu cợt nói, "Đây hết thảy đều do tham niệm của một mình ngươi, nếu như ngươi còn thân phận của một nha hoàn thì cũng không luân lạc thành thế này, nếu không phải ngươi thế thân ta lấy danh nghĩa nghĩa nữ của Hàn Vương, cũng không trở thành hại ta không thành, ngược lại tự hại mình rơi vào kết cục này"

"Hiện thời ngươi có thể oán được ai? Hết thảy việc này đều do tự mình ngươi gieo gió gặt bão!"

"Câm miệng!" Tiểu Nguyệt điên cuồng bóp cổ Vân Vụ, ánh mắt sung huyết, hung ác nói, "Tiện nhân, ta muốn ngươi chết..."

Vân Vụ bị nàng bóp cổ làm đau, thậm chí còn không thở nổi, chỉ là trong nội tâm đột nhiên nghĩ đến Nạp Lan Lạc, hôm đó trên đỉnh núi giả hắn từng nói qua với mình, "Vân Vụ, tương lai gia được thiên hạ, vạn dặm giang làm mai, cẩm tú trang sức hồng bào làm sính lễ, chỉ cưới duy nhất một mình nàng được không?"

"Bất luận nàng cứ quanh đi quẩn lại như thế nào, gia đều muốn đem nàng buộc lại thật chặt bên mình, người của nàng, lòng của nàng, toàn bộ đều phải treo hết trên người gia; nàng cười, nàng tốt, đều chỉ có thể để cho một mình gia biết rõ; khi nàng muốn khóc, muốn nháo, cũng chỉ có một mình gia được xem"

....

Lúc này hắn cười, trên thân thể hắn tỏa ra mùa hương Thanh Liên lại làm cho nàng vô cùng tưởng niệm, này... có xem như động tình không? Chết cũng được, chết rồi một chút ràng buộc cũng không có, chỉ là không biết, nếu như nàng chết rồi, hắn... có chảy nước mắt vì nàng không?

Đột nhiên hô hấp của nàng được thông khí, nàng há to miệng thở dốc, chỉ nghe được tiếng cười âm hiểm của tiểu Nguyệt, "Để ngươi chết như vậy chẳng phải quá tiện nghi cho ngươi rồi sao? Hừ..." Dứt lời, nàng bứt ra mà đi.

Vân Vụ dần dần thả lỏng, sau khi ổn định, nàng không khỏi chảy nước mắt, có ai biết được nàng khát vọng muốn được chết đi đến cỡ nào, rồi lại sợ chết đến cỡ nào, nàng nhỏ giọng nức nở, vì sao ông trời lại muốn hành hạ nàng như vậy, nàng cảm giác mình mới chính là người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Hôm đó Thu Chân, cô cô nàng, từ trong hầm ngầm bên trong phòng khách kéo nàng ra ngoài, nàng lại nhìn thấy tận mắt một đám thân nhân của mình bị chém đầu trên đài, nàng chỉ nhớ rõ mình muốn được giải thoát, kết quả nàng uống Tuyệt mệnh tán, sau đó Chân cô cô lại mắng nàng te tát, rồi lại đem Tuyệt Tình tán cho nàng uống vào.

"Người tình nguyện chết cũng không muốn quên hắn, nhưng ta muốn ngươi cho dù chết đi cũng phải quên hắn sạch sẽ"

Hắn... hắn là ai?

Sau khi nàng uống Tuyệt tình tán liền hoàn toàn ngã quỵ, sau khi nàng tỉnh lại, phát hiện Hoa Mãn Thiên xinh đẹp đang nhìn nàng, nói là chỉ có hắn mới có thể cứu mạng nàng, có thể giúp Thu gia báo thù, nhưng hắn bắt cóc cô cô nàng, làm cho nàng không thể không làm việc cho hắn.

Lúc này nàng mới nghỉ ngơi dưỡng sức, trăn trở trúc trắc mới đi vào kinh thành đến gần Lý Minh, kỳ thật ngay cả nàng cũng không biết Hoa Mãn Thiên muốn nàng làm chuyện gì, chỉ nói là hắn sẽ giúp nàng báo thù, nàng liền thay hắn làm việc, nàng tin...

Khi đó nàng không có chỗ nương tựa, chẳng biết tại sao, nàng cảm giác mình thiếu đi một ít gì đó, nhưng cũng không nhớ nổi, nàng phát hiện tín niệm sống sót của nàng rất mạnh, nàng muốn tìm về một đoạn trí nhớ đã bị mất đi, nhưng nhắm mắt lại chỉ thấy trống rỗng, cái gì cũng đều nhớ không rõ. Nói không chừng thay Thu gia báo thù là tâm nguyện của nàng.

********

"Gia, không thấy chủ mẫu" Hòa Phong vội vội vàng vàng chạy vào trong điện nói, vừa vặn gặp Nạp Lan Lan cùng Âu Dương Hách Thanh và Nhân Niệm còn đang nghiên cứu giải dược.

"Ngươi nói cái gì?" Nạp Lan Lạc lạnh lùng hỏi.

"Ông nội của ta ơi, cả ngày rồi chủ mẫu còn chưa trở lại Minh Nguyệt Điện, Thái Hoa công chúa còn đang cho người toàn cung tìm đây này. Nếu không phải gây ra động tĩnh như vậy thì tiểu nhân cũng không biết a"

"Nàng đi nơi nào rồi?"

Hòa Phong sợ hãi nói, "Tiểu nhân cũng không biết, chỉ nghe nói nàng bị vài tên tiểu thái giám mang đi, sau đó liền không thấy xuất hiện"

"Ngu xuẩn, vì sao không bẩm báo sớm?" Nạp Lan Lạc đẩy Hòa Phong vội vàng đi ra ngoài.

Nói thật, đây là lần đầu tiên gia chủ động chạm qua mình, có thể thấy được, gia vì Vân Vụ cô nương, cái quy củ gì mà ba thước không gần ngươi đã sớm quên sạch rồi, aiz... Gia đã gả ra ngoài nhưng nước không thể thu trở lại a...

********

Phốc..

Vân Vụ bị một chậu nước lạnh tưới tỉnh, nàng lạnh lùng nhìn tiểu Nguyệt nói, "Khi nào động thủ? Muốn giết thì cứ giết, mau lên chút!"

Tiểu Nguyệt châm chọc nói, "Ha, còn chưa cho ngươi hưởng qua tư vị sống không bằng chết thì làm sao cho người chết dễ dàng như vậy được?" Dứt lời nở nụ cười ý tứ, vài tên thái giám đằng sau cũng cười ha ha, lúc này Vân Vụ mới phát hiện, phía sau của nàng... đúng mười tên thái giám.

"Các vị công công chơi cho tốt vào, ha ha ha..." Tiểu Nguyệt bổ sung.

Vân Vụ sợ hết hồn hết vía, hô lớn, "Tránh ra, các ngươi cút cho ta..."

"Ô ô ui, tính tình còn rất bướng bỉnh, để tiểu gia nếm thử trước..." Một tên thái giám trong đó đi ra ngoài liền muốn khinh bạc nàng, Vâ Vụ vừa nhất chân lên, chuẩn xác không xác đá vào hạ thân hắn, khiến cho hắn đau nhức kêu một tiếng, tức miệng chửi ầm lên, "Tiện tỳ, lại còn dám đá lão tử, xem lão tử có đánh chết ngươi..."

Hắn tự tay hung hắn tát Vân Vụ, ai ngờ Vân Vụ đang bị trói đột nhiên tránh ra, trong tay còn giấu một cây trâm hung hăng đâm vào lòng bàn tay hắn.

Cái này phải nói lại như vậy, lúc trước Tiểu Nguyệt nói chuyện với nàng, đầu tóc mất trật tự, cây trâm cắm trên đầu không cẩn thận rớt ra dưới chân nàng, lúc ấy nàng cũng không chú ý tới, chờ sau khi tiểu Nguyệt rời đi, nàng trong lúc lơ đãng đột nhiên thấy một cây trâm nằm yên trên đất.

Nàng bỏ ra sức chín trâu mười hổ rốt cuộc cũng lấy được cây trâm, tìm cách mở dây trói, chỉ là nàng vừa trúng Nhuyễn cân tán, toàn thân đều vô lực, cũng chỉ có thể nhận mệnh ngây ngốc nghỉ ngơi tại chỗ, ai có thể nghĩ đến, tiểu Nguyệt lại nghĩ ra biện pháp như vậy để hại nàng.

"Yên tâm, nàng trúng qua Nhuyễn cân tán, dược hiệu còn chưa hết, cho nên... Các ngươi yên tâm ngoạn đi" Tiểu Nguyện bất âm bất dương nói

Mọi người lại bắt đầu nhao nhao muốn thử, nhưng sau khi nghe lời Vân Vụ lại không dám xông lên.

"Đến đây, không sợ chết thì đến đây"

"Sợ cái gì, lên đi, nàng bất quá chỉ là một cung nữ, có thể có bao nhiêu bản lãnh làm các ngươi sợ đến vậy?" Tiểu Nguyệt nói lần nữa khiến bọn người đó giữ vững tinh thần, bắt đầu từng bước đến gần Vân Vụ.

Vân Vụ tuy trong lòng sợ hãi, nhưng trước mắt chỉ có thể cố gắng trấn định, "Được, nếu các ngươi đụng đến một ngón tay của ta, xem ta phế các ngươi như thế nào..."

"U, công phu ngoài miệng thật lợi hại, chỉ là không biết công phu trên giường..." Một người trong đó không sợ chết, dâm ô nói, mọi người đi theo liền cười ha hả, đột nhiên tên thái giám vừa nói chuyện thân thể cứng đờ, giữa trán chảy ra giọt máu, lập tức ngã xuống phía sau.

Không cần khẩn trương, hắn xác thực đã chết, hù dọa mọi người gà bay chó sủa, nhưng vào lúc này Nạp Lan Lạc đạp cửa ra, ánh mắt hắn âm lãnh nói, "Giết sạch toàn bộ đám người này cho gia, không chừa một mống"

"Vâng!" Mộc Hỏa và Mộc Thổ cùng nhau nói. Người tới còn có Hòa Phong Hòa Khí, hai người bọn họ lại nhịn không được muốn vỗ mông nịnh hót gia, nhưng niệm tình mỹ nhân gia muốn hiện thời như chỉ mành treo chuông nên tạm thời bỏ qua ý nghĩ này.

Vân Vụ chỉ thấy Nạp Lan Lạc giống như đạp hào quang tiến đến, mặc dù đang là buổi tối, nhưng sự xuất hiện của hắn như làm dấy lên ngọn lửa.

"Vân Vụ, đi chết đi...." Giờ phút này tiểu Nguyệt đột nhiên xông lên, tay cầm chủy thủ phẫn hận chạy đến trước mặt nàng.

Phốc...

Tiểu Nguyệt cúi đầu nhìn, trên lồng ngực mình cắm một cây trâm, miệng nàng phun máu tươi kêu lên một tiếng đau đớn rồi té trên mặt đất.

Vân Vụ run lẩy bẩy sửng sót, rù rì nói, "Ta giết người, ta giết người..."

"Thu Nguyệt Khê..." Nạp Lan Lạc ôm nàng vào trong ngực, lòng nóng như lửa đốt, "Gia đến chậm, để nàng chịu ủy khuất rồi"

"Nạp Lan Lạc?" Ánh mắt Vân Vụ ngốc trệ nhìn hắn, lòng hắn chua xót gật đầu, "Là ta, ta đến chậm"

"Ta giết người, ta giết người... Phải làm sao đây?"

Nạp Lan Lạc ôm nàng dậy, hôn xuống môi nàng, "Không sao, cho dù nàng hủy hết cả thiên hạ, gia cũng có thể chống đỡ cho nàng"

Nghe được lời hắn nói, Vân Vụ xác định mình không phải nằm mơ, đúng vậy, hắn xuất hiện, hắn rốt cuộc đã xuất hiện, hắn là tới cứu nàng, nàng có thể thanh thản ổn định ngủ.

"Nạp Lan Lạc..." Nàng nhẹ giọng rù rì nói

"Ừ?"

"Lại là ngươi sao?"

"Đúng! Vẫn luôn là ta"

.....

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv