Trên đường trở về, Nhị Hào quay đầu nhìn về phía sau vài lần, em gái Lâm chỉ lấy mấy lát cắt, còn chả lớn bằng lòng bàn tay, bán chả được mấy đồng.
Chỉ vì cái đống đồ chả đáng bao nhiêu tiền này, em gái Lâm có thể phá đi một khối sắt hoàn chỉnh có thể bán tới mấy ngàn đồng, hiện tại nếu bán nhiều lắm cũng chỉ được có mấy trăm đồng mà thôi.
Cái đồ phá của này!!
Sau khi tìm được món đồ đó, em gái Lâm cũng không lạnh nhạt nữa, đôi khi cũng sẽ đáp lại vài câu với Nhị Hào, lúc Nhị Hào gọi biệt danh của y, cũng sẽ chịu đựng 3 giây mới cầm gậy đuổi theo đánh hắn.
Haiz, đúng là không đủ trưởng thành mà.
Những lúc nghĩ như vậy, em gái Lâm sẽ bắt được hắn, bóp mặt héo nhéo, sau đó khoé miệng lại cong lên.
Chậc, trẻ con không biết tôn trọng người lớn tuổi!
Nơi này tuy rằng cũ nát lạc hậu, gần như là đầm với cuộc sống thời nguyên sinh, cho nên thỉnh thoảng cũng sẽ có vài động vật to lớn chạy ra kiếm bạn tình, những lúc thế này, Nhị Hào phải chú ý để nhà mình không bị đâm sụp, cùng với tiếng giao cấu quấy rầy giấc ngủ cả đêm của hắn!
Cái đồ động vật chết tiệt! Tụi mày yêu đương thì được rồi, nhưng cẩu độc thân thì không có nhân quyền á?! Mày chẳng lẽ không nghĩ tới tìm đối tượng xong mà ngủ một giấc sao?! Bình thường những lúc thế này xảy ra cơ bản một tháng một lần, Nhị Hào sẽ cố gắng thức đêm mà chịu đựng. Tuy nhiên lần này không giống vậy, bởi vì lần này Nhị Hào đã có Em gái Lâm cùng chịu.
Nhị Hào rất mong chờ dáng vẻ em gái Lâm sau khi đang mơ màng đi vào giấc ngủ thì bị đánh thức.
Hí hí hí…
Nhưng mà ông trời đâu có cho ai vừa ý, hôm nay em gái Lâm không tính đi ngủ, Nhị Hào đã dọn giường sạch sẽ rồi, cũng đã thay dra trải giường mới, thậm chí còn ngồi bên mép giường dỗ hắn, rắm cũng không đánh.
Em gái Lâm trợn mắt nhìn, đóng cửa sổ đi về, sau đó đứng bên mép giường từ trên cao nhìn xuống hắn.
Nhị Hào không nhịn được mà nuốt nước miếng, sau đó dịch người qua: “Tui đi ngủ đây, ngủ ngon!”
Đầu còn chưa dính vào gối, cổ áo đã bị xách lên, hắn chỉ cảm thấy mình bị đẩy vào trong, thật vất vả mới có thể làm ấm giường lại bị đẩy ra ngoài, sau đó có một người con trai khác nằm xuống cạnh hắn, hơi nóng không ngừng truyền tới, vô cùng… quyến rũ hắn.
“Cậu cậu cậu…”
Nhóc chính là quyến rũ ba ba phạm tội đó, không được, chuyện này không phù hợp với sách giáo lý, Nhị Hào muốn nói như vậy.
Lúc hắn chuẩn bị nói ra, một bàn tay chụp lấy cái ót của hắn, sau đó che hai mắt Nhị Hào lại, cả thế giới trước mặt trở thành màu đen, ngay cả ánh sáng của dãy ngân hà ở bên ngoài cửa sổ cũng không thấy rõ.
Bên tai vang lên tiếng khàn khàn, trong khoảng thời gian này Nhị Hào chỉ nghe qua vài lần.
Y nói: “Ngủ đi, bằng không tôi giết anh.”
Đệch… ngủ ngủ ngủ.