Cuối cùng Nhị Hào dùng nó để đốn củi, toàn bộ mùa đông không cần phải vì không có củi xài mà rầu nữa rồi, tuy rằng nơi này của bọn họ có điện nhưng Nhị Hàol vẫn thích cảm giác dự trữ sung tức hơn.
Em gái Lâm mỗi ngày tu sửa máy bay chiến đấu của y, gần đây vào thế bí, buồn bã mà bưng tách trà ngồi ở vườn hoa tưới hoa cắt cỏ xem sao trời, lúc nhìn thấy Nhị Hào đi ra ngoài, hé miệng muốn nói nhưng không nói gì.
Nhị Hào cảm thấy suy nghĩ của em gái Lâm có nhiều cái không tốt. Tên em gái Lâm này Nhị Hào chỉ kêu đúng 1 lần, đã bị em gái Lâm hung dữ trừng mắt, bắt đều bẻ khớp tay.
Nhị Hào không phục, hắn cảm thấy cơ bắp của mình dư sức đấu lại, cho nên hắn cùng em gái Lâm đánh nhau, em gái Lâm đánh tới một quyền, Nhị Hào đã muốn tiêu luôn rồi. Nghĩ tới đây, Nhị Hào quyết định nhịn nhục mà sống.
Vì thế mỗi ngày Nhị Hào dậy sớm hơn so với gà trống, ngủ thì muộn hơn mấy cô gái, chỉ vì tránh né ánh mắt đầy sát khí của em gái Lâm.
Nhưng không ngờ được vẫn có chuyện xảy ra.
Nhị Hào đang chuẩn bị xe máy điện do hắn tự tái chế, đi tới nơi ‘Truy tìm kho báu’ làm việc, đột nhiên ghế sau nặng xuống, hắn quay đầu lại, lại thấy em gái Lâm mặt đơ ngồi phía sau, hai chân dài đạp trên mặt đất, thật sự không thích hợp ngồi dạng xe này đâu mà.
“Kia…”
Em gái Lâm nhướng mày, Nhị Hào lập tức im miệng, tra chìa khoá bắt đầu chạy xe đi. Dọc theo đường đi đầy cát bụi đập thẳng vào mặt hắn, Nhị Hào hối hận không kéo cái kính mũ bảo hiểm xuống, cho nên vừa phải lau nước mắt vừa lao về phía trước.
Chạy một đoạn, cái kính của mũ được kéo xuống, là em gái Lâm động tay.
Được, không uổng công hắn nuôi dưỡng!
Con trai ngoan!
Nếu em gái Lâm biết Nhị Hào coi mình là con trai, khẳng định sẽ vặn gãy cổ hắn ngay tại chỗ.
Em gái Lâm nói hắn muốn tìm linh kiện, đồ trong máy bay chiến đấu hỏng hết rồi, cần phải có linh kiện nhỏ gì đó, mà mấy thứ đó em gái Lâm lại không tìm được trong nhà, nhưng tinh cầu này của bọn họ thì chắc gì đã có chứ.
Nhị Hào muốn cãi lại nhưng nghĩ tới đặc điểm của hơi này, khổ sở phát hiện thật cmn chính xác rồi, ở đây đã nghèo tới nổi không có gì để ăn rồi.
Mà Nhị Hào đang phải tự mình nỗ lực, ở nơi rách nát thế này nuôi 1 đứa tiểu bạch kiểm, xây dựng một ngôi nhà lớn, thành công đi tới đỉnh cao của đời người.
“Nhóc… ặc, Lâm… không phải. Người anh em này, nơi này thường không có rớt đồ đáng giá nào đâu, chỉ có cậu là trường hợp đặc biệt.” Nhị Hào lẩm bẩm, “đúng lúc bị tụi nhìn thấy.”
Em gái Lâm gõ gõ đập đập ở một đống đồ cơ khí, lại lần nữa đeo vào đôi bao tay trắng đã được Nhị Hào giặt sạch sẽ.
Nhị Hào thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng nói tên tiểu bạch kiểm này vậy mà còn mắc thói gánh nặng thần tượng nữa.
Chỉ thấy tay em gái Lâm xào tới một bức tường sắt, bước tường liền vỡ thành ba mảnh.
Nhị Hào: “…Ặc.”