17.
Chính là hôm nay, trước cửa nhà tôi.
Mặc dù tôi đã chọn 6 giờ 30 sáng sẽ không bao giờ ra ngoài nhưng khi quay lại tôi vẫn thấy Hạ Phi đang đứng trước cửa nhà mình.
Lần này trông cậu ta không khác gì so với trước đây, vẻ mặt tự nhiên và tinh thần cũng rất tốt, ngay cả kiểu tóc hơi xoăn cũng là dáng vẻ quen thuộc trước kia.
.... Đúng là dáng vẻ bề ngoài che lập nội tâm bên trong, không hiểu sao tôi là cảm thấy không thoải mái.
Vì vậy, tôi lấy chìa khóa trong túi ra, định phớt lờ cậu ta để mở cửa.
Cậu ta nhanh chân ngăn tôi lại, đột nhiên nói: "Mấy ngày nay sao anh không về nhà?"
Suy nghĩ một lúc, định đáp lại cậu ta "có việc" thì giọng nói của Hạ Phi lại vang lên: "Anh đang trốn tránh em?"
Lời sắp nói ra biến thành: "Ai đang trốn tránh cậu?"
Mặc dù tôi cảm thấy những lời này giống như những lời nói ngớ ngẩn giữa những người đang yêu nhau, nhưng hành động so với suy nghĩ nhanh hơn một bước, tôi một bên đẩy Hạ Phi, tay còn lại đút chìa khóa vào mở cửa và chỉ muốn đi vào nhà.
Hạ Phi giữ khung cửa nhà tôi.
"A, trước tiên đừng đóng." Cậu ta tiếp tục nói: "Anh có muốn ăn gì không? Em vừa nghe thấy âm thanh phát ra từ bụng anh."
Tôi nhìn cậu ta và không trả lời.
"Đây cũng là nghĩa vụ của đàn em?" Cậu ta vẫn rất bình tĩnh, tự nhiên nói: "Giúp đại ca chạy việc vặt và nấu ăn."
Tôi nheo mắt.
"Ha." Tôi khoanh tay hỏi ngược lại cậu ta, "Hạ Phi, cậu làm vậy là để kích thích tôi sao?"
"Xin lỗi, phương pháp này triệt để không có tác dụng với tôi, tôi ăn rồi."
Cậu ta cười: "Thật không?"
Sau đó cậu ta không để ý đến phản ứng của tôi, tiếp tục nói: "Anh không tò mò muốn hỏi em à? Lúc đó tại sao em lại biết anh đang ở đâu? Súng ở đâu ra? Hay chuyện lớn như vậy tại sao quán bar kia lại không truy cứu."
Tôi hếch cằm lên.
Mãi cho đến khi cậu ta chủ động nói ra điều này, tôi đột nhiên mới nhớ đến vấn đề này.
Mấy ngày nay tôi vẫn buồn bực và mất tập trung vì lời tỏ tình của Hạ Phi và cũng chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này
Hạ Phi có súng từ đâu? Làm thế nào mà cậu ta biết địa chỉ của quán bar? Tại sao bộ phận an ninh lại cho phép cậu ta mang súng vào và tìm được chính xác vị trí của tôi, ngay cả khi nổ súng, tôi cũng không thấy bất kì động tĩnh nào khác?
"... Chà chà."
Đôi mắt của Hạ Phi bỗng trở nên dịu lại, nói: "Em muốn lấy một món đồ, chiếc khăn lần trước em đã đưa cho anh, gần đây trời hơi lạnh."
Tôi vẫn nhìn cậu ta, sau vài giây, cuối cùng tôi cũng mở cửa.
"Cầm lấy." Tôi đứng một bên cửa đưa cho cậu ta, "Xong việc rồi thì cút cho tôi."
Nhưng có vẻ như cậu ta không hề vội: "Anh không ăn gì đó sao? Anh không đói bụng à? Thức ăn em cũng đã chuẩn bị xong hết rồi."
Tôi liếc mắt nhìn cậu: "Nấu cơm trưa vào lúc 7 giờ sáng?"
"Làm trước đi." Cậu ta tiếp tục nói, "Đến trưa chỉ cầm hâm nóng lên là được."
Không đợi tôi trả lời, cậu ta đã nhanh chóng chạy vào nhà bếp chuẩn bị.
Tôi đứng tại chỗ, híp mắt nhìn một lúc lâu, sau đó tôi khoanh tay chậm rãi đi về phía nhà bếp.
Ngôi nhà này không phải của tôi, bố trí lúc ban đầu có một phòng bếp nhưng đối với một người lười biếng như tôi thì trước khi Hạ Phi xuất hiện thì phòng bếp hoàn toàn chỉ để trưng bày.
Tôi nhìn cậu lấy từ trong túi ra từng mớ rau bỏ lên bàn, rồi lần lượt mở từng túi ra, phân loại, sau đó lấy cầm lấy tấm thớt...
Làm mọi thứ đâu vào đây, giống như đã rất quen với việc này.
Ah.
Tôi hỏi cậu ta: "Làm gì vậy?"
"Tôm om dầu, thịt xào cà rốt, súp cà chua với trứng." Cậu ta nhanh chóng quay người lại: "Trên bàn có một túi bánh nhỏ, vị dâu tây."
"Bánh nhỏ vị dâu tây?"
"Ừ." Cậu ta gật đầu.
Tôi nhìn qua lớp cửa kính của nhà bếp và thấy một hộp bánh nhỏ được đặt trên bàn.
Nhưng thay vì vỗ vai cậu và nói, "Làm tốt lắm" như mọi khi, tôi dựa người và suy nghĩ trong chốc lát, sau đó tôi đột nhiên quay đầu nhìn cậu ta.
"Hạ Phi." Tôi cay mày không vui, hỏi cậu ta: "Có phải cậu biết rất rõ sở thích của tôi?"
Động tác thuần thục của cậu ta cuối cùng cũng dừng lại, cậu ta quay đầu nhìn tôi, một lúc sau đặt quả cà chua trên tay xuống, sau đó cậu ta đi về phía tôi.
"Ý anh nói là về việc anh thích ăn nhân đậu đỏ ngọt và mứt dâu tây." Cậu ta cười nói: "Đúng rồi, nếu tiểu vương dưới lầu biết đại ca thích ăn những thứ này thì sẽ không tốt cho lắm."
Tôi nhìn cậu ta vài giây, sau đó dời tầm mắt: "Đệch."
"Hạ Phi, cách kính động tôi lần đầu đừng dùng lại lần thứ 2, vô dụng thôi."
Cậu ta lại mỉm cười, gật đầu hỏi: "Thật sự vô dụng sao?"
Tôi nhấc chân lên đạp mạnh vào tủ.
"Con mẹ nó! Cậu không thấy phiền sao?" Tôi hét vào mặt cậu ta.
Bầu không khí đột nhiên trở nên có gì đó không ổn.
Đồng thời, tôi cảm thấy hơi thở cũng trở nên nặng nề và máu nóng cũng dồn lên đỉnh đầu.
"Vu Khải." Hạ Phi nhẹ nhàng gọi tên tôi.
".... Mẹ kiếp."
Tại sao nhiều ngày như vậy ông đây lại buồn bực vì lời tỏ tình của Hạ Phi chứ?"
Người gây chuyện căn bản không coi chuyện đó có là chuyện to tát! Mọi người cũng thấy cậu ta bình tĩnh đến mức nào. Từ lúc vào đây một sợi tóc của cậu ta cũng không động! Xem ra cậu ta cũng không quá thích, cũng không khác gì những người kia...
Dựa vào cái gì chứ.
Giống như một kẻ ngốc.
Tôi muốn trốn tránh một lần nữa.
"Vu Khải!"
Nhưng lần này, trước khi kịp xoay người, cổ tay tôi đột nhiên bị kéo mạnh, giây tiếp theo, bên tai nghe thấy âm thanh đang gọi tên tôi, tôi đã bị Hạ Phi ôm chặt.
... Tôi ngưng thở trong giây lát.
Hôm nay tôi mặc một chiếc áo len rất mới lạ và khoác thêm một chiếc áo khoác, nhưng dù vậy, tôi vẫn có thể cảm nhận được vòng tay của Hạ Phi đang ôm tôi rất chặt và cằm của cậu ta đang dán trên cổ tôi.
Bộ râu chưa cạo của cậu ta đang cọ vào cổ tôi.
Cảm giác ngứa ran này khiến suy nghĩ lộn xộn của tôi cuối cùng cũng bắt đầu buông lỏng, nhưng ngay lúc tôi định kháng cự để đẩy cậu ta ra thì tôi chợt nhận ra tôi đã bị Hạ Phi khóa chặt trong vòng tay.
Tôi không thể cử động một chút nào.
Sau đó, tôi nghe thấy Hạ Phi thì thầm bên tai tôi: "Vu Khải..."
Tôi ngẩn người.
"Vu Khải." Cậu ta lập tức gọi tên tôi: "Vu Khải hãy nghe em nói."
"Thật ra em không biết phải đối mặt với anh như thế nào." Cậu ta tiếp tục nói: "... Em xin lỗi, lời tỏ tình lần trước một chút chuẩn bị em cũng không có, em không nghĩ anh sẽ buồn phiền vì chuyện này."
Tôi có thể cảm thấy vòng tay đang ôm tôi đang run rẩy.
Sau đó, bị râu của cậu ta cọ vào khiến tôi có cảm giác hơi đau, mơ hồ nghe thấy cậu ta nói: "Em chỉ là... Em rất thích anh."
Đây là lần thứ hai tôi đối mặt với tình cảm mà Hạ Phi dành cho tôi, từ chính miệng cậu ta thừa nhận.
Tôi có thể cảm thấy lần này tiêu hao gần như toàn bộ sức lực của cậu ta.
Tôi đột nhiên nghĩ đến, đối với những người như Hạ Phi mà nói, "Thích" có phải là lời rất khó nói ra không?
"Em rất thích anh." Cậu ta lặp lại lần nữa, cọ nhẹ vào cổ tôi, tôi không nghe rõ cậu ta nói gì, "Rất lâu... Từ rất lâu, chỉ là..."
Từ lâu?
"Từ rất lâu... trước đây?" Tôi vô thức lẩm bẩm.
Vậy Hạ Phi đã để ý đến tôi trước khi cậu ta trở thành đàn em của tôi?
Nhưng tại sao tôi không có chút ấn tượng nào?
Trước đây tôi đã từng gặp Hạ Phi?
"Ừ." Cậu ta phát ra âm thanh từ cổ họng, lẩm bẩm: "Đã lâu lắm rồi, so với lần đầu tiên anh gặp em thì đã rất lâu rồi."
"Vu Khải." Tôi cảm thấy giọng điệu của cậu ta khác nhiều so với trước.
"Vu Khải, có rất nhiều điều anh không hề biết."