Cùng Nhau Dán Hình Xăm Nhé

Chương 12



16.

Tôi đã chạy trốn.

Vì vậy, tôi không nghe thấy những gì mà Hạ Phi nói sau đó.

Mặc dù tôi thừa nhận rằng cách này rất đặc biệt... Nhưng hết cách rồi, lúc đó mọi thứ giống như chết máy, nên mọi phản ứng đều là theo bản năng.

Phản ứng theo bản năng của tôi là rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

Hạ Phi không có theo tôi ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, tôi gọi cho anh Phương và nói rằng hôm nay có điều gì đó không ổn nên ngày kia tôi sẽ đến tìm người.

Nhưng tôi rất bất ngờ khi anh Phương nói cho tôi biết, người đàn ông kia đã trả hết số tiền mà ông ta nợ, ông ta còn trả đầy đủ tiền lãi nên số tiền lên đến vài chục vạn.

Tôi sửng sờ trong phút chốc, khí trời đã sang đông, gió lạnh bên ngoài quán bar khiến tôi cảm thấy xốn xang. Lần đầu tiên tôi cảm thấy có hơi lạnh.

Vì nghĩ sẽ có đánh nhau nên tôi vẫn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng giống như năm trước và tay áo được xắn lên một chút để lộ phân nửa hình xăm dán.

Tôi liếc nhìn cổ tay hơi đỏ của mình, suy nghĩ vài giây, sau đó kéo tay áo xuống che lại.

Nhưng không thể che đi cảm giác ong ong trong đầu và khuôn mặt đang nóng bừng của tôi.

......Chết tiệt.

Nhiều ngày sau đó tôi không nói chuyện với Hạ Phi.

Hạ Phi đã gọi cho tôi hai cuộc nhưng tôi không bắt máy, cậu ta gửi tin nhắn wechat cho tôi nhưng tôi không trả lời lại.

Tôi tự hỏi không hiểu tại sao ngay cả một từ "Oh" tôi cũng không gửi đi được, nhưng thực tế khi tên Hạ Phi xuất hiện trên màn hình, tôi thậm chí không thể gõ được từ "Ồ".

Phiền.

Tôi không chỉ không nói chuyện mà còn chưa trực tiếp gặp mặt Hạ Phi.

Hạ Phi đến nhà tôi gõ cửa mấy lần, có lúc tôi đang ngon giấc thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa, giật mình ra mở mắt cửa thì không thấy ai. Mấy lần như thế đều không thấy người.

Cụ thể mấy lần đều không nhớ nhưng trong ấn tượng của tôi thì rất nhiều lần.

Ngay cả khi Hạ Phi không bao giờ đến gõ cửa nữa thì tôi vẫn cảm thấy cậu ta chưa bao giờ biến mất khỏi cuộc đời tôi.

Lâu lâu thấy đồ vật lỉnh kỉnh đặc ở ngoài cửa, đủ loại, nào là đồ ăn rồi lại đồ chơi, không biết là mua ở đâu nhưng đủ thứ đồ.

Ngay cả khi tôi đi ra ngoài, tình cờ đi ngang qua quầy rau, chị bán rau lại hỏi tôi: "Sao hôm nay cậu lại một mình?"

......Thực sự là rất phiền.

Sau đó không biết qua mất ngày, ở bệnh viện Hạ Phi đang làm việc, tôi nhìn thấy cậu ta.

Lần đó tôi nhận được cuộc gọi của tiểu Vương ở dưới nhà, cậu ấy đang đánh nhau với ai đó nên bị đánh một gậy vào sau lưng gây nên vết thương, trong điện thọai, cậu ấy khóc than kể khổ với tôi. Giống như sắp chết đến nơi vậy.

Vì thế, là một đại ca tôi không thể ngồi nhìn được, cho nên cho dù có nghĩ sắp chết cũng không ghé đến bệnh viện thì tôi cũng đành lòng mặc áo, đội nón và đi ra ngoài.

Lần này, đúng như dự đoán, dường như Hạ Phi đang đợi tôi.

Vừa đến bệnh viện tôi lập tức nhìn thấy cậu ta.

Rất khó để không nhìn thấy, bởi vì người này đang đứng ở giữa cửa lớn phía đối diện, chỉ là mặc trên người áo blouse trắng, vững vàng đứng đó.

Vừa bước vào tôi thì đã đối diện với cậu ta.

Mặc dù tôi đeo khẩu trang và đội nón thấp xuống để che bớt tầm mắt nhưng tôi vẫn cảm nhận được Hạ Phi lập tức nhận ra tôi.

Nhưng hành động hơn cả suy nghĩ, tôi lập tức kéo mũ xuống và né sang một bên.

Sau đó tôi nhìn thấy tiểu Vương ở dưới lầu từ trên xuống dưới đều nguyên vẹn.

Chết tiệt, tên này dám lừa ông đây.

"Vu Khải." Lúc này, tôi nghe thấy giọng nói của Hạ Phi vang lên sau lưng tôi.

Không thể khống chế được, tốc độ của tôi ngày càng nhanh.

Nhưng bất lực, nơi này là địa bàn của Hạ Phi, tôi mất rất nhiều thời gian để đi tới đi lui trong bệnh viên nhưng Hạ Phi nhanh chóng chặn lại.

Tôi nhìn chằm chằm vào bức tường trắng tinh trong vài giây và cuối cùng quay lại nhìn cậu ta.

So với lúc trước Hạ Phi trông lạnh lùng hơn, sắc mặt có hơi trùng xuống nhưng dường như không phải vậy, môi cậu ta đang mím lại tạo thành một đường cong.

Tôi không tiếng.

Cậu ta đứng ở đằng xa một lúc, cuối cùng tiến lên, nhẹ giọng nói: "Em gửi cho anh rất nhiều tin nhắn trên wechat. Đến nhà anh vài lần, giống như anh không có ở đó..."

Không hiểu vì sao tôi cảm thấy, giọng nói của cậu ta hơi thiếu tự tin: "Gần đây xảy ra chuyện gì sao?"

Tôi đáp: "Không có chuyện gì."

Cậu ta giống như biết trước, chỉ gật đầu, cũng không cho tôi rời đi, sau đó cậu ta ngẩng đầu lên nhìn tôi chăm chú.

"Vậy thì tại sao lại phớt lờ em?" Hạ Phi hỏi.

Tôi làm sao có thể đáp lời?

Dù sao đi nữa, không có chuyện cậu ta hứng thú thì tôi cũng hứng thú giống như vậy.

Cuối cùng, Hạ Phi cũng không hỏi nữa, cậu ta đem chiếc khăn quàng cổ mà mình vẫn luôn cầm trên tay chụp lên đầu tôi.

Một bên đeo nó cho tôi, một bên gọi to tên tôi vài lần, tôi cảm thấy âm giọng này không khá hơn lúc tiểu Vương gọi tên tôi trong trong điện thoại một chút nào.

Ngược lại còn khiến tôi rung lên khi nghe thấy.

Sau đó tôi gặp tiểu Vương ở dưới lầu và đánh nó một trận, tôi từng bước trở về nhà, đeo chiếc khăn mà Hạ Phi quàng trên cổ tôi.

Tiểu Vương thật là ngốc, luôn miệng nói tốt cho Hạ Phi trước mặt tôi.

Từ việc Hạ Phi thăm khám vết thương lớn nhỏ cho bọn họ miễn phí. Cậu ta còn hào phóng đãi bọn họ không biết bao nhiêu đồ ăn tối, cậu ta sớm tối đều đặn mang thức ăn đến cho đại ca. Còn giúp bọn họ trị những tên láo đến mức nhập viện.

- -Ha.

Rất tốt.

OK, OK, Hạ Phi, Hạ Phi rất tốt, nếu cảm thấy cậu ta tốt như vậy, sao không nhận cậu ta là đại ca luôn đi. Dù sao thì người này cũng không còn là đàn em của tôi nữa. Từ đầu đến cuối cậu ta không muốn làm đàn em của tôi!

Ngay từ đầu, từ lần đầu tiên nhìn thấy tôi, cậu ta đã thích tôi...

Haiz!!!

Phiền chết ông đây, đều là do Hạ Phi.

Nhưng cho dù trong lòng tôi có mắng tên đàn em họ Hạ này vô số lần thì trên thực tế tôi vẫn không gõ nhắn một chữ "Oh" được. Chiếc khăn mà Hạ Phi mang vào tôi vẫn lặng lẽ nằm trên đầu giường của tôi, cũng như.....

Tôi sẽ gặp lại cậu ta vào một ngày nào đó.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv