Ý thức được sự chênh lệch của mình với Lộ Chỉ, Tần Tư Hoán liền không chủ động đi tìm Lộ Chỉ nữa.
Hắn cũng không còn đến trường tìm Lộ Chỉ nữa, không còn đến nhà tìm cậu, cũng không cố ý gia nhập vào cuộc sống của cậu.
Hắn có rất nhiều chỗ cần phải suy nghĩ thật kỹ, hắn nhất định phải suy nghĩ kỹ có nhất thiết phải là Lộ Chỉ hay không, nếu như là mấy ngày không gặp Lộ Chỉ hắn có phải vẫn là nhớ cậu hay không.
Mấy vấn đề này Tần Tư Hoán không biết đã suy nghĩ bao nhiêu lần.
Hắn giống như là mờ mịt đứng ở giữa đường không biết câu trả lời là gì, tương lai phía trước như thế nào.
Ngẫu nhiên hắn sẽ nghĩ, nếu như mình với Lộ Chỉ thật sự ở bên nhau, thì Lộ Chỉ có vui vẻ không?
Lộ Chỉ muốn yêu sớm với mấy bạn nữ cùng lớp, đối với hắn hình như là không có ý nghĩ khác.
Nếu như hắn có thể trẻ lại bốn năm tuổi, thì cũng không cần phải nghĩ nhiều như vậy.
Nhưng mà năm nay hắn đã 28 tuổi sắp 30 rồi.
Ở tuổi này của hắn, xúc động nhất thời là một chuyện rất xa xôi. Tần Tư Hoán cần phải suy nghĩ kỹ càng những chuyện có thể phát sinh, hắn phải có trách nhiệm với Lộ Chỉ, cũng như có trách nhiệm với chính mình.
Có đôi khi hắn làm việc ở công ty, ngẩng nhìn sofa cách đó không xa, sẽ nhớ lại Lộ Chỉ từng nằm ở trên đó.
Thật sự rất kỳ lạ.
Rõ ràng Lộ Chỉ mới xuất hiện trong cuộc sống của hắn không được bao lâu, tiếp xúc của bọn họ cũng không nhiều, nhưng mà nhóc con này rất dễ kiểm soát được cảm xúc của hắn.
Khi hắn ở bên cạnh Lộ Chỉ, sẽ cảm thấy rất vui vẻ, và yên bình. Hai loại cảm xúc này đối với hắn thật sự rất quý.
***
Bạn học lớp 4 làm Lộ Chỉ bị ngã đã bị xử lý, chủ nhiệm lớp 4 bắt bạn học đó chạy bộ ở sân thể dục để kiểm điểm, tiến hành ghi phạt trong ba tháng. Quan sát thấy không còn tái phạm nữa, chuyện này mới xem như là xử lý xong.
Hình phạt này cũng không có tàn nhẫn gì, nhưng mà vừa lúc rất có tác dụng nha. Sau này trong lúc thi đấu, học sinh của Nhất trung không còn dám giở trò nữa, làm đối thủ bị ngã để đoạt bóng.
Sau khi đại hội thể thao kết thúc, Lộ Chỉ lại khôi phục cuộc sống như bình thường.wattpadtien161099
Đến trường thì chơi bóng, đôi khi sẽ đi chọc mấy bạn gái với Tống Du. Có đôi khi cậu cũng nhớ đến Sầm Tề Viễn, nghĩ đến tại sao ca ca vẫn chưa liên hệ với mình. Đa số thời gian còn lại, cậu đều cảm thấy mê man.
Thật sự cậu không biết trong tương lai mình muốn làm gì, cậu không hề có sở thích đặc biệt nào, qua ngày nào hay ngày đó.
Trong trường có rất nhiều con gái thích Lộ Chỉ, thường xuyên có con gái tỏ tình với cậu, đưa thơ tình, chocolate, đôi lúc còn tặng cả hoa.
Lộ Chỉ chưa bao giờ nhận lấy, tuy rằng cậu còn nhỏ, nhưng vẫn hiểu tình cảm của mỗi người đều đáng được quý trọng, chuyện con gái thích cậu rất bình thường, nhưng cậu lại không thể tùy tiện nhận lấy đồ của người ta.
Thứ sáu, Lộ Chỉ cùng với mấy bạn học tốt trong lớp, được thầy giáo gọi vào ván phòng.
Bọn họ ngồi vào cái bàn phía trước của thầy giáo, thầy toán thanh giọng, nói: “Nghỉ đông là lúc tổ chức cuộc thi toán học, được tổ chức ở thành phố của chúng ta, chỉ cần vào top ba, là có thể được tham gia kỳ thi tỉnh, trong kỳ thi tỉnh được lọt vào top, thì có thể đến Bắc Kinh để tham gia kỳ thi cả nước. Thi cả nước có giải, thì có thể được cộng thêm điểm lúc thi đại học, mấy trò có ai muốn tham gia hay không?”
Không ai để ý đến cậu, Lộ Chỉ cúi đầu nhìn mũi chân.
“Được cộng thêm điểm vào kỳ thi đại học là rất quan trọng.” Thầy toán ngón tay gõ gõ trên bàn, “Mỗi năm đều có rất nhiều học sinh, trong lúc thi đại học, bởi vì nhiều nguyên nhân khác nhau nên không thể phát huy hết khả năng, điểm ít hơn ngày thường rất nhiều. Mấy trò suy nghĩ một chút đi, nếu là ngày thường, để có được điểm phải làm rất nhiều đề? Nếu như các em tham gia kỳ thi toán này mà được giải, thì lúc thi đại học, không phải đã có được một cái bảo đảm sao?”
Có bạn học nghe xong động lòng, vội nói: “Thầy, em muốn đi.”
“Như thế mới đúng chứ.” Thầy toán cười ha ha: “Mấy trò khác thì sao? Chỉ có một bạn muốn tham gia thôi à?”
Lộ Chỉ thì có tham gia hay không, không quan trọng.
Bố cậu không hề có yêu cầu gì với thành tích của cậu, Lộ Mạnh Thịnh cũng chưa có học xong đại học, chỉ hy vọng Lộ Chỉ có thể đậu đại học là được, cho dù là học ngành gì cũng không hề quan trọng.wattpadtien161099
Lộ Chỉ từ nhỏ đã không hề có áp lực học tập, chỉ nhờ vào tính tự giác của cậu.
Cuối cùng những người bị gọi đến văn phòng đều tỏ thái độ là muốn tham gia, chỉ còn Lộ Chỉ là chưa có phản ứng.
Lộ Chỉ ngày thường rất ít nghe giảng, nhưng điểm khoa học tự nhiên lại rất tốt. Thầy toán đối với cậu vừa thưởng thức mà vừa hận.
Thầy toán hừ một tiếng, từ từ hỏi: “Lộ Chỉ, trò rất thông minh, không muốn tham gia để tìm thêm điểm cho mình sao? Để có được điểm cộng cũng không phải là dễ đâu nha.”
“Thầy, nghĩ đông em muốn đi du lịch, chắc là không có thời gian đê tham gia đâu.” Lộ Chỉ nói, “Bố em đã đồng ý với em rồi.”
Thầy toán quả thực hận sắt không thành thép: “Trò không thể tham gia xong rồi mới đi du lịch được sao? Nói nữa, trong giờ học mỗi ngày trò đều ngủ, cũng đâu có chuyện gì để làm, chỉ là làm có mấy đề kiểm tra, như thế cũng làm khó được trò à.”
Lộ Chỉ vẫn là không muốn tham gia cái cuộc thi này. Cậu cũng không có tố chất để tham gia, cũng không hề cảm thấy tham gia thi toán có gì tốt hơn đối với đi du lịch.
Cậu suy nghĩ một chút, tự giải thích cho mình: “Em không phải tiết nào cũng ngủ, tiết của thầy em vẫn nghe giảng mà.”
Cú vỗ mông ngựa này làm người ta rất thoải mái nha!
Thầy toán sờ sờ râu, thuận thế nói với Lộ Chỉ: “Cứ quyết định như thế, chuyện bố em cứ để cho thầy giải quyết, em chỉ cần tập trung ôn tập là được.”
“Không phải, thầy, em không cần thấy nói chuyện với bố em……”
“Không cái gì mà không! Thi đại học cộng điểm cho trò, trò còn không vui?!” Thầy toán trừng mắt: “Không phải chỉ là làm mấy đề kiểm tra dễ như chơi thôi sao!”
Lộ Chỉ rụt cổ, không nói chuyện nữa.
Được rồi!
Tham gia thì tham gia!
Tan học, Lộ Chỉ đem mấy bộ đề thầy toán đưa bỏ vào balo, than thở: “Haizz.”
“Làm sao vậy, tiểu Chỉ?” Tống Du quay đầu hỏi.
Lộ Chỉ run run balo không kéo khóa được của mình: “Thấy không?”
“Hả?”
“Thầy cho tôi rất nhiều bài tập, bắt tôi thứ hai tuần sau phải nộp.” Lộ Chỉ có cảm giác sống không bằng chết: “Bắt tôi phải tự tay làm hết.”
Tới mười bộ đề toán, Tống Du nhìn đến ngây người: “Nhiều như vậy! Vậy là cuối tuần cậu không được đi chơi rồi?”
Lộ Chỉ đi đến cổng trường, mới nhớ tới, cậu còn đang thiếu tiền của Tần Tư Hoán.
Cậu nói với Tống Du một tiếng rồi leo lên xe buýt.
Lộ Chỉ không còn nhớ địa chỉ Tần Tư Hoán nói lần trước, cậu chỉ nhớ được công ty của Tần Tư Hoán ở đâu thôi.
Ngồi xe hơn nữa giờ, Lộ Chỉ đeo balo đi vào công ty.
Cậu vừa mới chuẩn bị đi vào, chị gái xinh đẹp ở quầy lễ tân đã lên tiếng: “Xin chào, xin hỏi ngài đến tìm ai?”
“A, em đến tìm Tần Tư Hoán.” Lộ Chỉ gãi gãi đầu, nhếch môi cười: “Chị ơi, có thể nói giúp em một tiếng không?”
Chị lễ tân xinh đẹp hỏi: “Xin hỏi cậu có hẹn trước không?”
“?”
Khi nào yêu cầu gặp Tần Tư Hoán mà phải hẹn trước?
Chị lễ tân xinh đẹp lại nói: “Xin lỗi, nếu không có hẹn trước, cậu không thể nào gặp Tần tổng được ạ.”
“Chuyện là, Tần Tư Hoán là chú của em.” Lộ Chỉ cúi đầu xuống bàn: “Em tìm chú ấy để trả tiền. A —— có rồi.”
Lộ Chỉ mở khóa balo ra, chuẩn bị lấy tiền ra, “Chị giúp em đưa cho Tần tổng cũng được, nói là Lộ Chỉ đưa.”
Tay cậu vừa mới để vào balo, liền nghe được giọng một người đàn ông, vui vẻ nói: “Đây không phải tiểu khả ái sao?!”
Lộ Chỉ: “???”
Lộ Chỉ quay đầu, nhìn thấy một người đeo kính đen, trên người mặc tây trang lúc cười lên rất hiền.
“Cậu là đến tìm Tần tổng hả?”
Lộ Chỉ gật đầu: “Dạ.”
“Tôi là trợ lý của Tần tổng, tôi tên Kiều Định. Tần tổng của chúng tôi ở bên trong.” Kiều Định kéo tay Lộ Chỉ đi vào văn phòng của Tần Tư Hoán: “Đúng rồi, cậu tìm Boss để làm gì?”
“Trả tiền.” Lộ Chỉ nói.
“Nhiều hay ít?”
Lộ Chỉ nói thêm: “65.”
“?”Kiều Định hoàn toàn ngu người.
Mấy ngày này Kiều Định thường xuyên nghe Boss của mình nói chuyện phiếm với Vinh Kỳ, chắp vá lung tung đoàn trợ lý cho ra toàn bộ câu chuyện ——
Boss yêu thầm Lộ Chỉ nhiều năm, chỉ là ngại Lộ Chỉ còn nhỏ tuổi, không thể làm ra chuyện cầm thú được, cho nên Boss rất rầu.
Giải quyết chuyện tình cảm của Boss, là việc mà một người trợ lý ưu tú nên làm.
Hình tượng của Boss trong lòng Lộ Chỉ không thể nghèo như thế!
Kiều Định hơi mỉm cười, nói: “Này sao có thể nha! Boss của chúng tôi có rất nhiều tiền! Cậu cũng không biết, mấy ngày hôm trước Boss mới mua một chiếc xe thể thao 1200 vạn không? Sao có thể thiếu chút tiền này được! Boss chỉ là muốn chơi trò tình thú với cậu thôi!”
Dứt lời, cửa văn phòng đúng lúc đẩy ra, Kiều Định cúi đầu nhìn, kích động nói: “Boss! Lộ Chỉ tới!”
Tần Tư Hoán ngẩng đầu từ đống hồ sơ, không thể hiểu được trợ lý của mình đang vui vẻ cái gì, “Ai tới?”
Kiều Định dậm chân: “Còn không phải là anh hay nói chuyện phiếm với Vinh thiếu về Lộ Chỉ sao! Đứa nhỏ đến tìm anh để trả tiền!”
“Cậu có thể nói ít mấy câu được không?” Tần Tư Hoán đóng tài liệu lại, hít sâu một hơi, nhịn xuống xúc động muốn đánh chết Kiều Định, “Người đâu?”
Kiều Định nghiêng người, giọng điệu vui sướng khi ghép Couple: “Ở phía sau!”
Tần Tư Hoán nâng mắt, nhìn ra cửa, ánh mắt có hơi mê mang nhìn Lộ Chỉ. Hắn hình như hơi hoang mang, không nghe thấy Kiều Định nói gì, chỉ tập trung nhìn đôi mắt long lanh đó.
Nắng chiều hoàng hôn chiếu lên người cậu, ngón tay trắng nõn của cậu tương phản với quai đeo balo màu đen, hầu kết cậu lăn lăn, nhẹ nói: “Chú Tần, cháu đến trả tiền cho chú.”
Tần Tư Hoán vốn dĩ tim đập rất bình thường, đột nhiên lai đập nhanh hơn.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Hắn có thể nghe được tiếng tim đập của mình, nghe được tiếng bước chân của Lộ Chỉ, cũng có thể nghe được suy nghĩ trong lòng của mình.
Hắn thích Lộ Chỉ.
Vừa nhìn thấy cậu làm tim hắn liền đập nhanh hơn.
Là loại cảm giác rất thích.
Như là hoa nở rộ, cành cây khô được tưới nước, dây leo không ngừng liều mạng bò về phía trước.
Mọi thứ trên đời này giống như là rất đẹp, bùng nổ ngay lúc này.
Lộ Chỉ dừng chân trước bàn làm việc của hắn, đem balo đặt lên bàn, tìm trong balo một lúc, lấy ra 65 tệ.
Sáu tờ 10 tệ, năm tờ 1 tệ, toàn bộ đặt ở trước mặt Tần Tư Hoán, giọng cậu vừa ngoan vừa lễ phép: “Đây là tiền cơm lần trước chú mua, với tiền lần đó chơi game ở văn phòng của chú, tổng cộng là 65 tệ, chú đếm lại đi.”
Tần Tư Hoán ngón tay chạm vào mấy tờ tiền đó, ngẩng đầu, mắt đen láy nhìn về phía Lộ Chỉ: “Hả?”
“Nếu là không có vấn đề gì, cháu đi trước đây?” Lộ Chỉ tuy rằng nghe không hiểu Kiều Định đang nói cái gì, nhưng cậu cũng không muốn ở lại đây quá lâu, quấy rầy Tần Tư Hoán làm việc: “Dạ, cháu đã đếm rất nhiều lần, khẳng định không sai đâu. Vậy chú Tần, cháu đi trước, hẹn gặp lại.”
Lộ Chỉ nói xong, xoay người đi.
Chân cậu đã khỏe, bước đi đã bình thường, còn có thể nhảy lên, làm cho người khác khi nhìn thấy liền có tâm trạng rất tốt.
Tần Tư Hoán nhắm mắt, lên tiếng: “Tiểu Chỉ, chờ một chút.”
Lộ Chỉ dừng lại, chỉ còn vài bước nữa là cậu đi đến cửa rồi, lúc quay đầu lại vẫn còn ngơ ngác: “Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Cậu ngây thơ như thế.
Tần Tư Hoán quả thật không biết nên nói cái gì bây giờ, Lộ Chỉ hoàn toàn không biết suy nghĩ xấu xa trong lòng hắn, vẫn tôn trọng hắn như cũ.
Kiều Định đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Lộ Chỉ chớp mắt, hỏi: “Chú Tần, sao vậy?”
Tần Tư Hoán hầu kết lăn lăn, hắn liếc nhìn sấp bạ thi trong balo của Lộ Chỉ, một xấp rất dày: “Nhiều bài tập như vậy?”
“A……” Lộ Chỉ nói ra chuyện đau khổ nhất trong lòng mình, “Thầy giáo cho, tuần sau phải nộp rồi.”
Tần Tư Hoán siết chặt bút trong tay, “Bài tập gì?”
“Tài liệu ôn thi toán.”
“Cháu muốn tham gia thi toán?”
“Dạ, thầy bắt cháu phải tham gia.”
Tần Tư Hoán cảm thấy thú vị: “Mỗi ngày cháu đều đi chơi, làm nổi không?”
“Thành tích của cháu rất tốt! Lần trước kiểm tra cháu còn đứng hạng hai đó.” Lộ Chỉ phản bác lại hắn.
Tần Tư Hoán giống như là cười một tiếng, hắn hơi nhích lại gần, “Chú rất giỏi toán, muốn chú kèm cháu không?”
Mười sáu tuổi thì sao?
Hắn thích cậu.
Muốn cậu.