Trong buổi văn nghệ này có tám người làm giám khảo, trong đó có ba người là lãnh đạo của trường Nhất Trung, còn mấy người kia là người đứng đầu của mấy công ty xí nghiệp do nhà trường mời đến, cuối cùng mà một học sinh đại biểu của cao trung.
Kiều Định đã liên hệ được với mấy người kia, nhưng lại không liên hệ được với vị học sinh cao trung đó.
Tối thứ tư, 18 giờ chiều Tần Tư Hoán cùng với Kiều Định đến trường Nhất Trung ở thành phố L, phó hiệu trưởng cùng với vài người lãnh đạo tự mình đi ra cổng trường đón hắn.
Thái độ Tần Tư Hoán rất thoải mái, trò chuyện rất vui vẻ với đoàn người của phó hiệu trưởng, tới lễ đường, hắn là người đầu tiên ngồi vào chỗ.
Buổi văn nghệ hôm nay có 17 tiết mục, mười tiết mục biểu diễn cá nhân, có 7 tiết mục là theo nhóm, mỗi tiết mục đều yêu cầu giám khảo chấm điểm, cuối cùng là xếp hạng.
Đây là lần đầu tiên Tần Tư Hoán tham gia buổi văn nghệ như thế này, hắn rất hứng thú, hơi xoay bút, có cảm giác giống như là đi chơi.
Hắn ngồi chính giữa bàn giám khảo, bên trái là một người mặc đồng phục học sịnh, ngồi bên phải chính là Trịnh tổng của Trịnh gia. Tần Tư Hoán nhìn một vòng cũng không nhìn thấy bóng dáng của Lộ Chỉ.
Đúng 19 giờ tối, MC bắt đầu nói trên sân khấu: “Xín chào tất cả các vị lãnh đạo, các vị quan khách và lãnh đạo nhà trường đã đến tham gia buổi văn nghệ của ngày hôm nay!”
Giọng điệu khi nói chuyện, vừa cao vừa thấp rất điêu luyện.
“Trước tiên, chúng ta cùng nhau vỗ tay để chào đón tiết mục đầu tiên!”
Mọi người bên cạnh Tần Tư Hoán đều vỗ tay tượng trưng, hắn cũng lười nhát vươn tay lên rồi vỗ một cái.
Đoạn mở đầu mất đến 10 mấy phút, tiết mục chính thức bắt đầu từ lúc 19 giờ 20.
Mời đầu là các nhóm lớp biểu diễn, đều là các lớp năm nhất năm hai, tất cả các lớp đều đăng ký tiết mục, và chọn ra tiết mục ưu tú nhất.
Tần Tư Hoán lười biếng xem hơn một giờ, tiện tay chấm vài điểm.
Cho đến 20 giờ, mới bắt đầu các tiết mục biểu diễn cá nhân.
Con gái của ngài phó hiệu trưởng kia là người biểu diễn đầu tiên, múa ba lê, dáng người nhẹ nhàng, giống như là thiên nga trắng. Tần Tư Hoán cầm bút đặt trước trán, xoa xoa đầu, nhìn lên sân khấu.
Tần Tư Hoán không biết thẩm mỹ nghệ thuật là gì, cảm thấy cô gái này nhảy cũng đẹp, trong tình huống bình thường, nhảy như thế Tần thiếu sẽ cho 60 điểm
Nhưng mà cô gái này lại muốn gian lận, như vậy là không được rồi.
MC nói: “Mời các vị giám khảo bên dưới chấm điểm.”
Tay cầm bút của Tần Tư Hoán không hề run một chút nào, ghi vài nét lên bảng điểm.wattpadtien161099
Dư quang khóe mắt hắn nhìn thấy bạn học sinh bên cạnh chấm 90 điểm, sườn mặt của cậu ta rất nhu hòa, trên người cũng có khí chất. Tần Tư Hoán nheo mắt lại, hình như có gặp ở đâu rồi.
Nhưng mà lại không nhớ ra được là gặp ở đâu.
Tiết mục thứ ba là Lộ Chỉ đánh đàn.
MC vừa nói xong, ánh đèn trên sân khấu toàn bộ đều tắt hết, ánh đèn trên sân khấu vừa tắt xong, tấm màn màu đỏ trên sân khấu được kéo ra, cây đàn từ từ được lộ ra, không khí xung quanh tựa như an tĩnh lại, Tần Tư Hoán ngồi thẳng người, tập trung xem.
Ánh sáng trên trần rất mơ màn.
Nhóc con từ phía trong khán đài đang từ từ đi ra.
Cậu mặc áo bành tô màu đen, tóc vuốt keo, tóc xõa trên trán đều được vuốt keo lên, lộ ra cái trán trắng nõn, cậu đứng trên sân khấu nhìn xuống bên dưới, giống như một tiểu thân sĩ, cúi người chào mọi người dưới sân khấu.
Giọng nói cậu rất mềm mại trong trẻo: “Chào mọi người, tôi là Lộ Chỉ của lớp 1, tôi mang đến cho mọi người tiết mục đánh đàn dương cầm ca khúc 《 Nhị Tuyền Ánh Nguyệt 》.”
Mấy cô gái đang nhỏ giọng nói chuyện bên dưới, bắt đầu bùng nổ.
“A a a a a a a! Là Lộ Chỉ a! Là Tiểu Lộ Lộ của tôi!!!”
“Rất đẹp rất đẹp!!! Quá đẹp trai rồi!!!!!”
“Tại sao tôi không được học ở lớp 1 chứ!!!”
“Lớp 1 là lớp mũi nhọn a, cô vào không được đâu.”
“Ô ô ô ô ô! Học ở lớp 2 cũng được mà!! Có thể thường xuyên gặp được Lộ Chỉ nha!”wattpadtien161099
Tần Tư Hoán đặt tay trên đầu gối, đầu ngón tay hơi gõ gõ.
Sau đó nghe được mấy cô gái kia nói: “Mấy người có biết gì chưa, Lộ Chỉ là tra nam, cậu ta có rất nhiều bạn gái.”
“Hả?”
“Là thật nha, tôi nghe mấy bạn nam nói, lúc Lộ Chỉ học tiểu học đã qua lại với mấy cô gái rồi.”
“Không giống lắm nha?”
“Đúng vậy, tôi cảm thấy Lộ Chỉ rất đơn thuần nha, là một người con trai rất đáng yêu nha.”
“Mấy cô đều bị vẻ bề ngoài của cậu ta đánh lừa, tôi có……”
“Im lặng một chút đi.”
Cuộc trò chuyện của mấy cô gái bị một giọng nói cắt ngang, Tần Tư Hoán liếc mắt, nhìn thấy bạn học đang ngồi bên cạnh hắn, quay đầu cảnh cáo mấy cô gái phía sau: “Làm loạn trong buổi văn nghệ của trường, sau buổi văn nghệ sẽ bị phạt.”
Tần Tư Hoán nhướng mày, cũng không thèm quan tâm, quay đầu nhìn lên sân khấu.wattpadtien161099
Nhóc con đã ngồi yên trên ghế, cúi đầu nghiêm túc chạm vào mấy phím đàn màu trắng.
Cả người cậu được bao vây bởi một vầng sáng màu vàng, tiếng đàn dương cầm vang lên, thánh khiết¹ giống như là thiên sứ.
Thánh khiết.
Tần Tư Hoán rất ít khi nghĩ đến từ này, nhưng mà hiện tại không tìm được từ nào để thay thế từ này.
Giống như là, gỗ mục nơi trần tục, còn thiếu niên đang đánh đàn trên sân khấu là một thiên sứ rất xinh đẹp, là điểm sáng duy nhất. Cho dù là chuyện gì xảy ra trên người cậu, đều đại diện cho sự ô nhục.
Cậu giống như là thánh thần trên cao, làm cho người khác quỳ bên chân cậu, cúi người hôn lên mũi giày vướng đầy bụi.
Tần Tư Hoán cảm thấy mình có khả năng có bệnh rồi, chạm đến đứa nhỏ này, là có vô số suy nghĩ đen tối hiện ra.
Lộ Chỉ đối với hắn mà nói, là có sự hấp dẫn chí mạng.
Khi tiếng dương cầm vang lên, những tiếng nói xung quanh như nhỏ xuống, bạn học sinh ngồi bên cạnh Tần Tư Hoán cầm lấy bút viết lên bảng điểm 100 điểm.
Vì 100 điểm này, Tần Tư Hoán phá lệ nhìn cậu học sinh này vài lần.
Cậu học sinh rất ôn hòa, gương mặt rất mềm mại, cậu ta khẽ mỉm cười, nhìn thiếu niên trên sân khấu.
Bạn nhỏ đang đánh đàn, đúng lúc nâng mắt lên nhìn xuống khán đài.
Cậu học sinh ngồi bên tay trái hắn nâng tay lên, không tiếng động vỗ tay cổ vũ Lộ Chỉ, nói khẩu hình miệng: “Cố lên.”
Khóe môi Lộ Chỉ cong lên, nhẹ nhàn gật đầu.
Tần Tư Hoán cảm thấy mình hình như bị hoa mắt rồi.
Không đúng, đứa nhỏ nhà hắn sao lại làm như thế với một người lạ chứ??
Trong lòng Tần thiếu đột nhiên cảm thấy hơi áp lực, hắn rũ mi, cầm bút, giống như là đang dỗi, ở trên bảng điểm ghi một con số.
99.9 điểm.
Còn thiếu 0,1 điểm nữa mới tròn 100 điểm.
0,1 điểm này là trừ điểm Lộ Chỉ không tập trung đánh đàn.
Tần Tư Hoán nghĩ như thế.
《 Nhị Tuyền Ánh Nguyệt 》 giai điệu có hơi bi thương, tiếng đàn vừa ngừng lại, cả khán đài đồng loạt chớp mắt.
Tần Tư Hoán dùng khuỷu tay chọc chọc cậu học sinh bên cạnh, cậu học sinh nghiêng đầu nhìn về phía hắn, hình như có hơi khó hiểu: “Sao vậy? Ngài có vấn đề gì sao?”
“Cậu ta,” Tần Tư Hoán nâng nâng cằm, chỉ Lộ Chỉ trên sân khấu, nói: “Là gì của cậu?”
Sầm Tề Viễn không thích thái độ ngạo mạn của Tần Tư Hoán cho lắm, câu hỏi của hắn giống như Lộ Chỉ là đồ của hắn vậy, Sầm Tề Viễn cũng không khách khí: “Vậy ngài cùng em ấy có quan hệ gì?”
“Đó là đứa nhỏ của nhà tôi.” Tần Tư Hoán không chút do dự trả lời.
Sầm Tề Viễn: “……”
Sầm Tề Viễn không biết trả lời làm sao: “Đứa nhỏ nhà ngài?”
“Ừ.” Đầu lưỡi người đàn ông liếm răng, giọng nói rất ôn nhu: “Nhà tôi.”
Sầm Tề Viễn sắc mặt hơi đen: “Đó là em trai của tôi, không phải là đứa nhỏ nhà ngài.”
Hai người đang nói chuyện, trên sân khấu Lộ Chỉ cũng kết thúc đánh đàn.
Toàn bộ các tiết mục đều biểu diễn xong, đã hơn 21 giờ tối, MC trên sân khấu cuối cùng cũng công bố kết quả.
Sau khi công bố kết quả nhóm xong, là đến công bố kết quả cá nhân.
“Được hạng nhất chính là bạn học Lộ Chỉ của lớp 1, tiết mục biểu diễn là, đánh đàn dương cầm, ca khúc 《 Nhị Tuyền Ánh Nguyệt 》. Điểm cao nhất là 100 điểm, điểm thấp nhất là 99 điểm, điểm trung bình là 100 điểm!”
Phía bên dưới có người đang nhỏ giọng với nhau, bàn về chuyện chấm điểm.
Tần Tư Hoán lạnh lùng liếc mắt nhìn mấy người bên cạnh, vỗ tay đầu tiên.
Tiếng nói chuyện ngừng lại, sắc mặt phó hiệu trưởng không được tốt cho lắm, nhưng ngại mặt mũi của Tần Tư Hoán, không thể không vỗ tay hai cái.
Mấy giám khảo khác cũng vỗ tay theo.
Sầm Tề Viễn lại không vỗ tay, hắn đóng nắp bút lại, ngồi thẳng người nhìn lên sân khấu, giống như đang suy nghĩ cái gì đó.
Con gái phó hiệu trưởng xếp hạng hai, 98 điểm, số điểm rất không tồi.
Cuối cùng là trao giải, khi Lộ Chỉ bước lên sân khấu, Tần Tư Hoán ở dưới khán đài phất phất tay.
Hắn tưởng rằng cậu sẽ đáp lại hắn giống như cậu học sinh kia, ít nhất Lộ Chỉ cũng sẽ cười một cái với hắn.
Mà quan hệ của hắn với Lộ Chỉ cũng rất tốt, nói không chừng bạn nhỏ còn hôn gió với hắn đó.
Nhưng mà, Lộ Chỉ không có nhìn thấy hắn, nhóc con mím môi cầm lấy giấy khen, cầm lấy micro nói hai câu, rồi đi xuống.
Cậu hình như cũng không vui lắm khi đoạt giải, ngược lại còn hơi hoang man tại sao mình lại được hạng nhất.
Tần Tư Hoán tưởng đâu cậu sẽ vui khi đoạt giải, trong nháy mắt liền suy sụp, giống như Diêm La Vương.
Đây là cái tình huống gì?
Hả?
Tương tác với người khác, nhưng không thèm tương tác với hắn?
Hắn đắt tội với đứa nhỏ hồi nào.
Tần Tư Hoán có rất nhiều oán giận, giận đến nghiến rămg, rất muốn chỉ vào trán đứa nhỏ, mắng cậu đồ không tim không phổi.
Buổi văn nghệ kết thúc vào lúc 21 giờ 50 phút, phó hiệu trưởng bởi vì con gái của mình không giành được hạng nhất, củi nói vài câu liền rời đi.
Trịnh tổng nói: “Tần thiếu, cháu trai nhỏ của cậu đàn dương cầm rất được nha.”
Tần Tư Hoán rất thích nghe mấy lời này, hắn thích nhìn người khác khen Lộ Chỉ, thích đứa nhỏ của mình điểm nào cũng giỏi, “Trịnh tổng nói quá lời, tôi cảm thấy giành được hạng nhất, như vậy cũng là rất giỏi rồi.”
Trịnh tổng tiếp tục khen: “Khúc nhạc kia thật sự rất êm tay, tôi thấy xứng đáng được 100 điểm!”
Tần Tư Hoán khiêm tốn: “Nào có nào có, bất quá chỉ được có 100 điểm thôi, trình độ của đứa nhỏ còn cao hơn nhiều.”
Trịnh tổng: “……”
Hoàn toàn tìm không thấy chỗ để khen.
Vị này còn tự biên tự diễn hơn cả ông!
Chưa gặp ai không biết xấu hổ như người này.
*
Lộ Dao ở bên ngoài ở anh trai mình, mùa xuân trời rất ấm áp, mấy người khác đều đi hết, Lộ Chỉ mới ra.
Lộ Dao cũng không kiên nhẫn chờ, trực tiếp lôi Lộ Chỉ đi ra: “Bố ở trong xe chờ anh, đi mau đi mau, anh, sao anh lại chậm như thế?!”
“Thay quần áo tốn chút thời gian.” Lộ Chỉ nói.
Hai đứa nhỏ một cao một thấp đang đi phía trước, phía sau bỗng vang lên giọng nói của một người đàn ông.
“Bạn nhỏ, cháu có phải là không có lương tâm không?”