Sùng Văn gật đầu: “Vâng thiếu chủ, có một việc cần báo với anh, không phải anh bảo tôi theo dõi chỗ Lệ Quân Mặc nơi sao, chỗ của ông ta có động tĩnh.”
Lục Hàn Đình nhướng mày: “Động tĩnh gì?”
Anh đã sớm bảo Sùng Văn theo dõi Lệ Quân Mặc, muốn đoạt cô gái của anh à? Không có cửa!
“Thiếu chủ, chỗ Lệ Quân Mặc rất kỳ quái, hai ngày này tư nhân quản gia của ông cầm hai sợi tóc đến khoa giám định ADN, là giám định bố con.”
Cái gì?
Sùng Văn vừa dứt lời dưới, động tác Lục Hàn Đình hút thuốc lá trực tiếp cứng đờ, anh nhìn về phía Sùng Văn: “Giám định ADN bố con? Là Lệ Quân Mặc và Lệ Yên Nhiên?”
Sùng Văn gật đầu: “Có lẽ vậy ạ.”
Lục Hàn Đình mười mấy tuổi đã rong ruổi thương trường, một chút gió thổi cỏ lay đã khiến anh trong nháy mắt cảnh giác, anh không ngờ Lệ Quân Mặc vậy mà đi xét nghiệm ADN, lẽ nào…
Lệ Yên Nhiên căn bản không phải là con gái của ông?
Vậy ai mới là con gái Lệ Quân Mặc?
Lục Hàn Đình đột nhiên nghĩ tới khoảng thời gian này Lệ Quân Mặc quan tâm Hạ Tịch Quán, ngay khi nãy, Lệ Quân Mặc còn đích thân gọi điện cho Hạ Tịch Quán, lẽ nào?
Trời ạt Tàn thuốc trong tay Lục Hàn Đình trực tiếp rơi vào trong gạt tàn thuốc, anh từ trên ghế làm việc đứng phát lên, sau đó hai tay chống trên ở cửa sổ sát đất vòng vo vài vòng, trời ạ trời ạ, anh đã làm cái gì thế này?
Sùng Văn nghi hoặc nhìn Lục Hàn Đình: “Thiếu chủ, anh làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
Không có chuyện gì xảy ra cả, chỉ là… anh rơi vào tầm ngắm của Lệ Quân Mặc rồi!
Lục Hàn Đình hoàn toàn là bị ghen tuông làm tâm trí mê muội, anh tưởng Lệ Quân Mặc có suy nghĩ trơ trến gì với Hạ Tịch Quán, nên lao thẳng coi ông là kình địch, thế nhưng ai biết Lệ Quân Mặc căn bản cũng không phải là tình địch của anh mà là… bố vợ đại nhân của anh!
Lục Hàn Đình nhanh chóng suy nghĩ một chút anh đắc tội Lệ Quân Mặc thế nào, đúng rồi, vừa mới nãy anh nói lời thất lễ như thế, còn to tiếng muốn giới thiệu phụ nữ cho cha vợ vui vẻ, hiện tại tâm Lục Hàn Đình đang vỡ vụn.
Làm sao bây giờ?
Anh nên làm cái gì bây giờ?
Lục Hàn Đình cảm giác mình phải trấn định, anh có thể xoay chuyển đượ!
c Lục Hàn Đình trở về phòng, Hạ Tịch Quán đã ngủ rồi, anh vươn tay ôm lấy cô, phủ lên tai cô thầm thì: “Quán Quán, tỉnh lại đi em.”
Hạ Tịch Quán mơ mơ màng màng mở mắt ra, cô giống như một chú mèo con chui vào lòng Lục Hàn Đình, mắt nhập nhèm giọng mềm nhữn: “Đừng ồn mà, em mệt quá, em buồn ngủ lắm.”
“Quán Quán, lát rồi ngủ tiếp, em có ảnh chụp mẹ em không, cho anh một tâm.”
“Có ạ.” Hạ Tịch Quán vươn tay nhỏ mò vào chiếc túi đặt trên giường mình, sau đó từ bên trong túi nhỏ trong thận trọng lấy ra một tắm hình: “Đây là tắm hình duy nhất của mẹ em.”
Lục Hàn Đình nhanh chóng cầm tấm ảnh chụp: “Cho anh mượn nhé, anh sẽ trả lại cho em.”
“Em muốn ảnh mẹ em làm gì?” Hạ Tịch Quán mê man hỏi.
Lục Hàn Đình vươn tay xoa xoa cái đầu nhỏ của: “Để dỗ một người.”
Hạ Tịch Quán cảm thấy anh thần bí, không biết muốn làm cái gì, cô dặn dò: “Vậy anh không được làm mắt hay làm hư ảnh đâu đó.”
“Yên tâm đi, tắm ảnh này nhưng là bùa bảo mệnh của anh, anh còn phải trông cậy vào mẹ vợ đại nhân phù hộ anh đấy.” Lục Hàn Đình cất ảnh chụp xong, sau đó rũ mắt hôn lên trán cô: “Em ngủ đi.”