Lục Hàn Đình vươn tay vót Hạ Tịch Quán bên người qua đây, để cô ghé vào trong ngực của mình, anh một tay nắm điện thoại, một tay hất lọn tóc quấn trên mặt Hạ Tịch Quán ra, sau đó đôi môi mỏng khẽ động: “Quán Quán ở bên cạnh cháu, cô ấy rất mệt, đã ngủ rồi.”
Lời này của Lục Hàn Đình chỉ thiếu điều nói cho Lệ Quân Mặc anh mới vừa cùng Hạ Tịch Quán lăn giường, Lệ Quân Mặc đương nhiên hiểu, ông cất giọng: “Cậu ở cùng Tịch Quán?”
Lục Hàn Đình cảm giác đoạn đường này của mình đều đi bóp hoa đào, Lục Tử Tiễn mới vừa đi, anh cũng chẳng thể ngờ tới bác Lệ vậy mà cũng coi trọng Hạ Tịch Quán, bây giờ đối mặt tình địch hạng nặng này, Lục Hàn Đình dĩ nhiên tức giận: “Đúng vậy, cháu ở cùng Quán Quán, bác Lệ, cháu thấy cháu đã nói rất rõ, nếu như bác cảm thấy tịch mịch, cháu có thể giúp bác giới thiệu phụ nữ, để bác giải trí vui vẻ một hồi.”
Lệ Quân Mặc bên kia cũng không có nói gì thêm, trực tiếp cúp điện thoại.
“Tút tút”, chỉ còn lại tiếng ngắt máy.
“Lục tiên sinh…” Hạ Tịch Quán ngắng đôi mắt trong veo như nước nhìn anh: “Ban nãy là ai vậy?”
Lục Hàn Đình ném điện thoại lên tủ giường, anh không thèm để ý nói: “Lệ Quân Mặc.”
Lệ Quân Mặc?
Hạ Tịch Quán nhanh chóng nhướng hàng mi thanh tú: “Bác Lệ gọi cho em làm gì thế nhỉ? Còn nữa Lục tiên sinh, ban nãy anh nói muốn giới thiệu… phụ nữ cho bác Lệ sao?”
Hạ Tịch Quán kinh ngạc nhìn anh.
Lục Hàn Đình vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ ửng đỏ của cô: “Làm sao, anh giới thiệu phụ nữ cho Lệ Quân Mặc, em có ý kiến?”
“Cái gì vậy trời…” Hạ Tịch Quán ghét bỏ đẩy bàn tay to của anh ra: “Em chỉ cảm thấy anh khiêu khích đắc tội bác Lệ như vậy không tốt, ban nãy bác ấy trực tiếp cúp điện thoại của em, rõ ràng đã tức giận rồi, nếu như một ngày nào đó anh vào tầm ngắm của bác ấy, chẳng phải sẽ rất thảm sao?”
Lục Hàn Đình dĩ nhiên biết ban nãy đã chọc giận Lệ Quân Mặc, anh không hề sợ, ngược lại có chút hả hê, anh xoay người đã đè Hạ Tịch Quán xuống: “Anh không muốn con gái Lệ Yên Nhiên của ông ta, còn quan tâm ông ta tức giận hay không à?
Anh sẽ không rơi vào tay ông ta đâu. Lục phu nhân, người anh muốn cưới là em, anh chỉ sẽ vào tầm ngắm cha em, cũng chính là bố vợ đại nhân của anh thôi!”
Hai người đùa giốỡn một hồi, Lục Hàn Đình ôm Hạ Tịch Quán đến phòng tắm, giúp cô tắm.
Hiện tại đã khuya lắm rồi, Hạ Tịch Quán dán chặt vào giường vùi vào trong chăn ngủ, Lục Hàn Đình hôn lên trán cô, sau đó chính mình đi tắm gội.
Lục Hàn Đình tắm nhanh đi ra, vốn đang cầm khăn mặt lau chùi mái tóc ngắn ẩm ướt, thế nhưng rất nhanh động tác của anh khựng lại, vì anh phát hiện trong thùng rác phòng tắm có múi tóc dài bị rụng của Hạ Tịch Quán.
Cô đã bắt đầu rụng tóc rồi.
Cặp mắt Lục Hàn Đình sâu như vết mực, đậm đặc không thấy được đáy, anh mở cửa phòng, đến thư phòng.
Trong thư phòng, Lục Hàn Đình ngồi trên ghế làm việc, dùng bật lửa châm thuốc, rất nhanh trong thư phòng làn khói trắng bao phủ, trong thư phòng mập mờ sáng tối, càng tôn thêm vẻ bí hiểm trên khuôn mặt tuấn tú ấy.
Lúc này Sùng Văn đi đến, thấp giọng nói: “Thiếu chủ, hôm nay đã là ngày thứ tư rồi, ngày hẹn của chúng ta và Dương tiểu Sương là ngày mai, trước mắt mới Dương Tiểu Sương không chủ động liên lạc qua chúng ta, một lần cũng không có, cũng không biết cô ta có lấy được cách chế thuốc ở chỗ Dạ Vô Ưu không?”
Lục Hàn Đình rít sâu một hơi thuốc, sau đó chậm rãi phả một làn khói ra, anh rũ mí mắt anh tuấn gõ gõ đầu thuốc xuống gạt tàn, thờ ơ nói: “Tôi tin tưởng cô ta, ngày mai cô ta nhất định sẽ giao cách điều chế thuốc cho tôi.”