Hạ Tịch Quán biết đó là gì, là máu của Hạ Nghiên Nghiên. Nắm đắm cô luôn siết bỗng buông thỏng, dường như thứ trọng yếu nhất trong sinh mệnh đã lặng yên chạy trốn. Lúc này Hạ Nghiên Nghiên mặc một bộ mới váy ngủ cũng đi ra, vẻ mặt cô ta đỏ ửng, tư thế đi rất chậm, khóe miệng còn ánh lên ý hạnh phúc nhộn nhạo. “Nghiên Nghiên, con cùng Lục tổng vừa rồi làm cái gì thế?”
Lý Ngọc Lan hưng phấn chạy đến bên người Hạ Nghiên Nghiên, có ý lớn tiếng hỏi. “Mẹ, vừa rồi con cùng Lục tổng… con đã là người phụ nữ của Lục tổng rồi.”
Nói Hạ Nghiên Nghiên liền đi tới bên người Hạ Tịch Quán, thân mật kéo tay nhỏ bé lạnh như băng của Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, em ngàn vạn lần đừng trách Lục tổng, muốn trách thì trách chị này, lúc nãy là lần đầu tiên của chị, chị và Lục tổng đều khó kìm lòng nỏi, chị biết chị có lỗi với em, nhưng em thành toàn tụi chị đi!”
Đuôi Lý Ngọc Lan sắp vềnh lên trời, bởi vì con gái bà ta rốt cục cũng bò lên được long sàng rồi: “Hạ Tịch Quán, cuộc hôn nhân này của cô và Lục tổng vốn chính là sai lầm, bây giờ chẳng qua là lập lại trật tự thôi, Lục tổng vốn chính là của Nghiên Nghiên, cô trả Lục tổng lại cho Nghiên Nghiên đi!”
Hạ Tịch Quán lạnh lùng liếc nhìn hai mẹ con này, sau đó cô rút bàn tay nhỏ bé của mình về, giơ tay lên liền hung hăng tát lên mặt Hạ Nghiên Nghiên. “Bốp”
một tiếng, tiếng vả mặt thanh thúy vamg lên quanh quần toàn bộ hành lang. Hạ Chắn Quốc hít một hơi lạnh, cơn giận của Hạ Tịch Quán quá lớn, dĩ nhiên giơ tay lên thì tặng Hạ Nghiên Nghiên cái tát giáng trời. Hạ Nghiên Nghiên bị đánh trật cả khuôn mặt, trong lòng cô ta phẫn nộ đến cực hạn, thế nhưng bên ngoài vẫn yếu đuối: “Quán Quán, sao em lại đánh chị?”
Sắc mặt Hạ Tịch Quán tái nhợt, trong hốc mắt đỏ bưng đều là vết nước mắt, nhưng ánh mắt lại rất lạnh, lộ ra vài phần bức người sắc bén trào phúng: “Hạ Nghiên Nghiên, tôi đánh cô là vì cô đê tiện, Lục Hàn Đình là người đàn ông của tôi, giường người đàn ông của tôi cô cũng dám bò, đã làm kẻ thứ ba cũng phải chấp nhận việc bị đánh bất cứ lúc nào, sau này cẩn thận chút đi, tôi thấy cô lần nào lại đánh cô lần đấy.”
Khuôn mặt Hạ Nghiên Nghiên lúc đỏ lúc trắng, rõ ràng bị Hạ Tịch Quán làm nhục: “Quán Quán, chúng ta dù sao cũng là chị em, sao em lại vô tình như thế…”
Hạ Nghiên Nghiên lời còn chưa nói hết, “bốp”
một tiếng, Hạ Tịch Quán trở tay lại tát cô ta một cái. Lần này Hạ Nghiên Nghiên bị tát đến bói rồi. “Ai là chị em với cô, nếu như tôi không nhớ lầm ông nội đến giờ còn chưa cho cô vào Hạ gia, Hạ Nghiên Nghiên, một tát này tôi là thay Hạ gia đánh cô, trước đây ông nội còn tọa trấn Hạ gia, Hạ gia dầu gì cũng là hào môn có mặt mũi ở Hải Thành, thế nhưng từ khi mẹ con cô đặt chân vào cửa, Hạ gia lại lòi ra thứ bồ nhí này, Hạ gia làm sao nuôi ra được thứ đê tiện bỉ ổi như các người!”
Giọng Hạ Tịch Quán trong trẻo, nói rất có khí phách, tất cả mọi người đều bị chấn kinh, giờ khắc này trong mắt bọn họ, Hạ Tịch Quán thực sự là quá kiêu ngạo, quá có quyết đoán! Hạ Chắn Quốc cũng bị chắn kinh, ông ta cảm thấy Hạ Tịch Quán đã dạy ông ta một bài học sinh động, hệt như sách giáo khoa vậy chính cung xé bồ nhí, ông ta nhịn không được muốn võ tay theo luôn. Hạ Nghiên Nghiên bị hai cái bạt tai, tát đến đầu ong ong, xé nát ngụy trang, cô ta oán độc nhìn về phía Hạ Tịch Quán, thế nhưng cô ta nhanh chóng đụng phải cặp mặt âm u tanh mùi máu của Lục Hàn Đình, anh tuy vẫn không hé răng, thế nhưng anh đứng phía sau Hạ Tịch Quán, là tư thế bảo vệ gió thổi không lọt.
Hạ Nghiên Nghiên hận đến cắn chặt răng, nhưng cô ta lại sợ Lục Hàn Đình, cái gì cũng không làm được. Lúc này Hạ Tịch Quán thu hồi ánh mắt, lười liếc mắt đến Hạ Nghiên Nghiên, cô quay đầu nhìn về Lục Hàn Đình phía sau lưng, sau đó vươn bàn tay nhỏ bé ra, chậm rãi cầm bàn tay của anh: “Lục tiên sinh, chúng ta về nhà đi.”