Đúng vậy, anh cái gì cũng không thể làm, không thể thấy cô, không thể ôm cô, không thể hôn cô, bây giờ cách yêu tốt nhát đối với cô chính là chịu hết thảy nỗi đau về mình, rồi buông tay.
“Lục Hàn Đình, anh có nghe em không, vì sao anh không mở cửa, em không thích anh và Hạ Nghiên Nghiên cùng ở một phòng, em sẽ suy nghĩ lung tung đói”
“Lục Hàn Đình, em nói rồi, trong mắt em không chứa được một hạt cát, anh đừng chạm vào Hạ Nghiên Nghiên, nếu như em thực sự đã bản rồi, cho dù có đau em cũng không muốn anh nữa, em sẽ khoét anh ra khỏi tim mình.
”
Giọng cô gái đã hơi nức nở, ở bên ngoài dùng chân tay đập cửa, phát ra động tĩnh rất lớn, Lục Hàn Đình cảm thấy, cô đang sợ.
Bây giờ cô rất sợ.
Lục Hàn Đình siết chặc quyền, siết đến các khớp tay kêu “rộp rộp”
, trong hốc mắt hẹp dài thắm màu máu, cả đời người lần đầu tiên anh cảm thấy bát lực như thế.
Cô gái của anh, anh không biết nên làm sao mới phải.
Lục phu nhân của anh, anh không biết nên nắm cô thế nào mới tốt.
“Lục Hàn Đình, đừng đi ra ngoài, để cô ta đi thôi, để em ở lại cùng anh, em sẽ mãi mãi ở cạnh anh, anh có thể xem em thành Hạ Tịch Quán.
”
Viền mắt Lục Hàn Đình đỏ bừng nhìn về phía Hạ Nghiên Nghiên, loại hương kích tình này còn mang theo thành phần gây mê, anh quá khát vọng Hạ Tịch Quán rồi, rất nhanh mặt của Hạ Nghiên Nghiên trước mắt biến thành gương mặt Hạ Tịch Quán.
“Quán Quán.
”
Lục Hàn Đình tự tay, trực tiếp đẩy ngã Hạ Nghiên Nghiên xuống giường… Ngoài cửa, Hạ Chấn Quốc nhìn Hạ Tịch Quán sắp sụp đổ, chỉ có thể nhắm mắt lại khuyên: “Tịch Quán, cô đừng kích động như vậy, nói không chừng Nghiên Nghiên cùng Lục tổng chỉ là ở trong phòng nói chuyện linh tinh thôi.
”
Hạ Chấn Quốc đúng lúc nói ra lời nực cười.
Lý Ngọc Lan đi ra, bà ta cuối cùng cũng biết con gái mình có kế hoạch gì, nhanh chóng đắc ý cong môi: “Hạ Tịch Quán, cô đã gây ra động tĩnh lớn như vậy rồi Lục tổng cũng không mở cửa cho cô, vậy chỉ có thể nói Lục tổng không nghĩ thông, chuyện nam nữ, nếu như Lục tổng không muốn, Nghiên Nghiên còn có thể ép anh ta à?”
Lúc này trong phòng nhanh chóng truyền đến giọng Hạ Nghiên Nghiên ỏn ẻo: “Hàn Đình, anh nhẹ chút… anh làm em đau quá…”
Sắc mặt Hạ Tịch Quán trắng bệch, viền mắt đỏ lên, từng giọt nước mắt rơi xuống, cô dùng móng tay cào ván cửa, thẳng đến khi cào ra mấy đường máu: “Lục Hàn Đình, anh mau đi ra đi, anh thực sự không cần em nữa sao, anh là của em, anh không thể ở cùng Hạ Nghiên Nghiên một chỗ được, em sẽ tháy bản đáy, hu ù.
Hạ Tịch Quán lặp lại nỉ non mấy câu đó, cô đã biết từ lâu nước mắt là thứ vô dụng nhất, nhưng là bây giờ cô không khống chế được nghẹn ngào khóc, toàn thân cũng bị cảm giác vô lực cùng thất bại bủa vây.
Trái tim như bị một bàn tay dùng sức bóp, khiến cô thở không nổi, cô mở cửa không được, Lục Hàn Đình cũng không chịu đi ra.
Một cánh cửa ngăn cách hai cái thế giới, ngày hôm nay anh và cô, đã đến bước đường cùng.
Mặc kệ cô khóc lóc cầu xin thế nào.
Lục Tử Tiễn đứng ở một bên nhìn cô gái đang gào khóc, để cô rời khỏi Lục Hàn Đình, cô liền đau khỏ, luyến tiếc đến vậy ư? Không biết qua bao lâu, “cạch”
một tiếng, cửa phòng mở ra, Lục Hàn Đình đi ra.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng ngước mắt, trên người Lục Hàn Đình là áo sơ mi đen đơn giản cùng quần tây đen, hiện tại quần áo đã có nếp nhăn, hốc mắt của anh còn màu đỏ tươi, bên trong lưu lại một ít dục Vọng.
Ánh mắt Hạ Tịch Quán dừng lại ở trong phòng, trên chiếc thảm quần áo rơi vãi, giường lớn xốc xếch, ga giường màu trắng thắm vét ô mai, đỏ thãm đến chói mắt như vậy.