Hàng mi mảnh mai rơi xuống lặng lẽ như cánh bướm, dưới mí mắt cô có quầng thâm, có vẻ vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi.
Lục Hàn Đình thầm thấy có chút áy náy, tối hôm qua lăn lộn với cô đến tận khuya, lúc anh mang cô ra khỏi nhà tắm đã hơn ba giờ sáng rồi, cô thiếu ngủ nghiêm trọng.
Lục Hàn Đình đưa tay ra ôm ngang người cô, nhẹ nhàng đặt cô xuống chiếc giường lớn mềm mại, đắp chăn bông lên cho cô, sau đó anh đến trước bàn cầm bút viết tiếp một nửa kế hoạch phẫu thuật còn lại cho cô.
Lúc này, một tiếng gõ cửa vang lên, lão phu nhân đẩy cửa vào, nhẹ giọng nói: "Hàn Đình, Quán Quán ngủ rồi à?"
Lục Hàn Đình gật gật đầu: “Bà nội cũng muộn rồi, bà đi nghỉ ngơi đi."
Lão phu nhân đến bên cạnh Lục Hàn Đình, âu yếm nhìn đứa cháu trai mình: "Hàn Đình, Quản Quán là một cô gái tốt, bà nội nhìn ra được con bé rất yêu cháu, cháu có cảm nhận được tình yêu của con bé dành cho cháu không?"
Những lời này ở hành lang khách sạn Lục Tử Tiễn cũng từng nói, Lục Tử Tiễn nói cô rất thích anh, lúc nhìn thấy anh mắt đều đong đầy sao sáng.
"Hàn Đình, Quản Quán yêu cháu, con bé lớn tiếng nói cho toàn bộ thế giới nó yêu cháu, nó muốn cho cháu cảm giác an toàn, một mực gắt gao nắm chặt tay cháu, thế nên về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì, cháu cũng không được buông tay Quán Quán, biết chưa?
Lục Hàn Đình nhìn bóng người đã cuộn thành khối tròn mềm mại trên giường, đôi mắt tuần tú khẽ nhắm lại, gật đầu nói: "Bà nội, cháu nghĩ... bây giờ cho dù cháu muốn buông tay cũng không thể buông tay. Cháu không thể mất đi cô ấy, cô ấy là liều thuốc duy nhất của cháu."
Anh phát bệnh, không, anh vẫn luôn có bệnh, kể từ khi cô xuất hiện, cô liền trở thành liều thuốc của anh.
Rời khỏi cô, anh sẽ không cách nào sống nổi.
Dù chỉ là một ngày cũng không thể.
Sau này mặc kệ bao nhiêu đớn đau, anh cũng sẽ gắt gao nắm chặt tay cô không buông.
Khi Hạ Tịch Quán thức dậy vào buổi sáng, cô liền nhìn thấy nửa phần còn lại của kế hoạch phẫu thuật đã được Lục Hàn Đình ghi giúp cô, chẳng những nét chữ ký tên rồng bay phượng múa của anh rất đẹp, mà ngay cả phần ghi phương án phẫu thuật cũng đẹp không kém.
Có một dòng do anh ấy để lại ở trang cuối, rất đơn giản: "Lục phu nhân, chào buổi sáng."
Hạ Tịch Quản nhếch đôi môi đỏ mọng, Lục tiên sinh, chào buổi sáng.
Cất cuốn sổ vào cặp, Hạ Tịch Quán rửa mặt và ăn sáng nhanh nhất có thể, rồi vội vã đến viện nghiên cứu Xu Mật, hôm nay là ngày Lệ lão phu nhân phẫu thuật.
Khi đến viện nghiên cứu Xu Mật, cô đi hết một đoạn đường, ánh mắt của mọi người liên dõi theo cả đoạn đường ấy, tràn ngập các loại kinh ngạc cùng than thở, cô đã không còn là con nhỏ từ quê lên nữa, bây giờ cô đã là cô gái thiện tài, dùng kim vàng châm huyệt, 15 tuổi đã đạt bằng kép tiến sĩ - Hạ Tịch Quán, hệt như một ngôi sao mới đáp xuống, tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Hạ Tịch Quán mặc áo blouse trắng, lúc này viện trưởng Lý Văn Thanh và Lục Tử Tiễn cũng đã đến, viện trưởng làm nấm đấm cố lên cổ vũ hai người: "Tử Tiễn, Quán Quán, Lệ lão phu nhân giao cho hai cháu, chúng tôi ở bên ngoài đợi tin tốt."
Hạ Tịch Quán thấy mọi người đều tới vây xem, nhưng bọn họ đều thận trọng đứng ở phía sau, do du không dám tiến lên, dù sao bọn họ cũng đứng nhầm phe của Hạ Nghiên Nghiên, nên bây giờ đều thấy xấu hổ.
Đôi mắt sáng ngời của Hạ Tịch Quán nhìn qua, chủ động chào hỏi: “Mấy người trốn gì vậy? Mau lại đây đi."
Mọi người chạy nhanh đến, ngượng ngùng sở đầu mình.
"Tịch Quán, trước kia chúng tôi đều có mắt như mình, hôm
Nguồn pin 5%
Sạc điện thoại của bạn hoặc chạm vào đây để bật chế.
"Nếu hôm nay phẫu thuật thành công, buổi tối viện trưởng sẽ đãi khách đó, phải mời ăn thật ngon cho hai vị công thần Tịch Quản và viện sĩ Lục này, đương nhiên chúng tôi cũng muốn đi ăn ké."
Lúc này chủ nhiệm luôn rất nghiêm khắc - Chu Bình cũng đến, cô ta nhìn Hạ Tịch Quán đầy tán thưởng: "Tịch Quán, nghe nói cô cầu tình với viện trưởng giúp tôi, cảm ơn cô, ca phẫu thuật hôm nay cô cố lên nhé, tất cả mọi người đều đang xem đấy!"