Mang song thai?
Hạ Tịch Quán cuối cùng cũng biết cảm giác nhác đá tự đập chân mình, bà nội nhất định đã xem tin tức hôm nay, dù sao thì kế hoạch sinh con của Lục tổng
Lục phu nhân đã lên hot search Weibo rồi.
“Quán Quán, sao cháu không ăn, nhân lúc còn nóng thì mau ăn đi.” Lúc này, lão phu nhân yêu thương thúc giục.
Hạ Tịch Quán: “Được thôi, cháu ăn!”
Cô cầm chiếc bát nhỏ lên, bắt đầu ăn canh gà. Tiếng cười của Lục Hàn Đình truyền đến từ bên cạnh, anh đang cười chọc cô đây mà.
Hạ Tịch Quán ở dưới gầm bàn nhanh chóng đá anh một cước, không cho anh cười!
“Quán Quán, để bà lấy cho cháu cái muỗng.” Lão phu nhân ân cần đi vào phòng bếp.
Bà nội vừa đi, Hạ Tịch Quán lập tức quay đầu nhìn Lục Hàn Đình Đình bên cạnh, đưa cái bát nhỏ lên môi anh nói nhỏ: “Lục tiên sinh, canh gà nhiều quá, em ăn không hết, anh lén uống giúp anh một nửa đi.”
Lục Hàn Đình từ chối, lý do là: “Đây là canh để phụ nữ ăn mà.”
Hạ Tịch Quán vặn lại: “Việc sinh con là chuyện của hai chúng ta, anh cũng phải góp sức… cơ thể mà, em không quan tâm, anh ăn một nửa, em ăn một nủa.”
Lục Hàn Đình không muốn.
Hàng mi cánh bướm của Hạ Tịch Quán khẽ chớp chớp, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay dụi dụi vào lồng ngực anh, dùng giọng nhõng nhẹo làm nũng với anh:
“Giúp em uống một nửa thôi ông xã…”
Ông xã…
Lục Hàn Đình biết cô gái da mặt mỏng, lần trước anh bắt cô gọi hai tiếng ông xã xong, cô cũng chẳng bao giờ gọi lại nữa, cứ vặn vẹo ngượng ngùng mãi.
Bây giờ chỉ vì một bát canh gà mà cô đã chủ động gọi anh là ông xã, giọng nói cô gái trong veo mềm nhũn, khiến cho xương cốt cả người anh tan chảy.
Đừng nói giúp cô uống nửa canh gà, dù có muốn mạng, anh cũng cho cô. Lục Hàn Đình cúi đầu, húp hết một nửa bát canh gà, chỉ đề lại cho cô hai ngụm nhỏ.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng uống cạn hai ngụm đó, vừa uống xong đúng lúc lão phu nhân xuất hiện, HạTịch Quán đưa tay lau miệng, vui vẻ khoe: “Bà nội, không cần lấy thìa, cháu ăn xong rồi.”
Bà nội hai mắt sáng lên, giơ ngón tay cái với Hạ Tịch Quán: “Ò, Quán Quán cháu ăn nhanh quá nhỉ, đừng chỉ ăn canh không, ăn luôn thịt gà này, hai ngày nữa cháu phải phẫu thuật, nhất định phải bồi bổ cơ thả.”
“Cháu biết rồi, cảm ơn bà nội.”
Hạ Tịch Quán câm đũa gáp một chiêc đùi gà sang bát của bà nội, để cho mình một chiếc đùi gà, chân gà cứ vậy mà chia, lo Lục tiên sinh không có phần, Hạ Tịch Quán đặt một cái cánh gà khác vào bát Lục tiên sinh:
“Lục tiên sinh, cái này cho anh.”
Lão phu nhân vui vẻ cắn cái đùi gà, nhưng Lục Hàn
Đình nhíu mày: “Sao lại cho anh cái này?”
Hạ Tịch Quán vô tội nhìn anh: “Lục tiên sinh, mau ăn đi, đợi em mang thai xong, ngay cả cánh gà anh cũng không có mà ăn đâu đấy.”
Bác Phúc và mẹ Ngô đứng cạnh, trên mặt tràn ngập ý cười, bọn họ đến U Lan Uyễển cũng đã sáu năm hơn rồi, bây giờ nơi này mới giống như một mái ấm thực sự, vô cùng ấm áp.
Lục Hàn Đình đi vào thư phòng xử lý tài liệu, lúc trở về phòng ngủ, Hạ Tịch Quán đã ngủ ở trên bàn.
Dưới ánh đèn vàng sáng rực trên bàn làm việc, Hạ Tịch Quán đang viết kế hoạch phẫu thuật cho Lệ lão phu nhân, trên mảnh giấy chỉ chít đầy chữ, phương án đã viết xong xuôi cả rồi, nhưng vẫn cần ghi vào sổ vài đoạn, ghi được một nửa thì Hạ Tịch Quán lăn ra ngủ.
Lục Hàn Đình bước tới, cô gái đang nằm trên bàn, ngay cả trong tư thế ngủ cũng ngoan ngoãn đến lạ, cánh tay nhỏ nhắn kê phía dưới, cô đã tắm qua, mái tóc đen dài mượt như tơ lụa mắc vào tai, rơi lõa xõa trên đôi vai, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại lại vô cùng xinh đẹp của cô.