*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ban đầu tất cả mọi người đều không quá để ý tới bác Phúc, dù sao U Lan Uyễển tuy thần bí nhưng cũng không phải là một gia đình giàu có, quý tộc thượng lưu ở đây rất khinh thường và cảm thấy U Lan Uyễn không cùng đẳng cấp với mình.
Nhưng cái nhìn lạnh thấu xương kia của bác Phúc vừa rồi tuyệt đối là là khí phách cùng sự quyết đoán thám nhuần mấy chục năm mà các nhà tài phiệt mới có, da đầu ai nấy đều tê rằn, nhanh chóng ngậm miệng lại.
Mọi người cũng vô cùng ngạc nhiên, một lão đầu quỷ phu của U Lan Uyển lại có sự quyết đoán như vậy.
Lý Ngọc Lan vội nói: “Hạ Tịch Quán, lão già này gọi con là gì? Bố con và mẹ đi qua U Lan Uyễn, rõ ràng thấy lão già này ở bên trong, ông ta chính là chồng con, có phải con thông đồng với lão già này lừa gạt bọn ta?” Sắc mặt Hạ Nghiên Nghiên thay đổi, cô ta cũng lên tiếng: “Quán Quán, chuyện em gả cho một ông bác đã là sự thật rồi, bây giờ em thật sự không cần phải lừa gạt người khác.” Hạ Tịch Quán cong đôi môi đỏ mọng, cô bước lên phía trước, con ngươi sáng ngời lướt nhẹ qua đám người, cuối cùng nhìn Hạ Nghiên Nghiên cười cười: “Sao vậy, người xuất hiện ở U Lan Uyễn nhất thiết phải là chồng tôi sao? Chẳng lẽ không thẻ là. quản gia?” Bác Phúc kính cẩn đứng sau lưng Hạ Tịch Quán: “Thiếu phu nhân nhà tôi nói không sai, tôi là quản gia của U Lan Uyễn.” Quản gia? Trời ạt Hạ Nghiên Nghiên không ngờ chuyện này lại xoay chuyền ngược lại đến kinh ngạc như thế, lão già này không phải chồng của Hạ Tịch Quán, mà là quản gia! Náo loạn nửa ngày, đổi lại một tràng quạ đen.
“Mẹ, chuyện gì vậy, không phải mẹ nói ông ấy là chồng của Hạ Tịch Quán sao?” Hạ Nghiên Nghiên thầm liếc Lý Ngọc Lan một cái.
Lý Ngọc Lan lùi lại hai bước, bà ta cũng hoảng hồn nói: “Cái này… cái này…” Hạ Tịch Quán nhìn Lý Ngọc Lan: “Rất xin lỗi, chuyện này đã khiến các người thất vọng rồi, nhưng không phải là chồng thì chính là không phải chồng. Chẳng lẽ mấy người còn ép ông ấy làm chồng tôi?” Mọi người xì xào bàn tán: “Chuyện quái gì vậy? Máy ngày nay Weibo nổ tung cả hotsearch, té ra ông già này chỉ là quản gia, vậy chồng của Hạ Tịch Quán rốt cuộc là ai?” Lý Ngọc Lan nhanh chóng ý thức được bà ta có thể đã bị lừa, Hạ Tịch Quán này cố tình lừa bà ta, chết tiệt “Hạ Tịch Quán, ông già này chỉ là quản gia của cô thôi, vậy chồng cô là ai mà sao không tới chúc mừng sinh nhật cô?” Lý Ngọc Lan vội đổi khách thành chủ hỏi ngược lại.
Hôm nay Hạ Tịch Quán mặc một chiếc váy vải lụa mỏng màu hồng, làn da cô vốn đã mịn màng nõn nà, giờ còn khoác lên lớp váy hồng càng tôn lên làn da trắng sáng như ngọc trai. Tầng tầng lớp vải rũ xuống trên thảm đỏ, khí chất tuyệt đẹp không vướng chút bụi trần.
Đối diện với nhiều người như vậy, nét mặt cô ung dung, đôi mày thanh tú như mực vẽ, trong mắt luôn ánh lên nụ cười rạng rỡ: “Xem ra bà rất quan tâm đến chồng tôi, đừng lo lắng, anh ấy sẽ đến sớm thôi.” Người chồng thực sự của Hạ Tịch Quán sẽ sớm đến đây.
Nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh và thông minh của Hạ Tịch Quán, trong lòng Hạ Nghiên Nghiên đột nhiên có một loại dự cảm đáng sợ, mặc dù hiện tại cô ta không thể biết được đây là điềm báo gì.
Nói tóm lại, kế hoạch hôm nay có chút mát kiểm soát, Hạ Tịch Quán không gả cho một ông lão, vậy người chồng chân chính của cô ta là ai2