*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
ông lão đến, cô ta cũng sớm nôn nóng nên nhanh chóng theo Lý Ngọc Lan đi qua.
Những quý tộc thượng lưu ở Hải Thành cũng đi theo xem kịch vui.
Bác Phúc đi đến bên cạnh Hạ Tịch Quán, Hạ Tịch Quán nhếch môi đỏ mọng lên, còn chưa kịp nói thì giọng nói nhẹ nhàng của Hạ Nghiên Nghiên đã truyền đến: “Quán Quán, chồng cô đến đó hả?” Mọi người xuýt xoa: “Hóa ra đây là chồng của Hạ Tịch Quán. Ông chồng này cũng già quá rồi đấy, đáng tuổi ông nội của Hạ Tịch Quán luôn.” Hiệu ứng mà Hạ Nghiên Nghiên mong muốn đã khiến Hạ Tịch Quán trở thành trò cười giữa đám thượng lưu Hải Thành. Cô ta lập tức vô tội chớp mắt: “Đúng vậy, đây là chồng của Quán Quán. Mặc dù chồng của Quán Quán lớn hơn một chút nhưng ông ấy rất cưng chiều Quán Quán, hôm nay còn vội vã chạy đến chúc mừng sinh nhật cô ấy.” Lý Ngọc Lan cố ý cười lớn: “Quán Quán nhà tôi rất có bãn lĩnh, có sức hút với đàn ông lắm, ngay cả lão già 80 tuổi này cũng có thể quỳ dưới váy của con bé, được con bé thu phục thỏa đáng luôn đấy. Đúng là không khỏi khiến người khác bội phục mà.” Một cô gái trẻ 20 tuổi cặp kè với một ông già 80 tuổi đã đánh sâu vào thế giới quan của mọi người. Trên Internet thì còn đỡ, dù sao cũng là thanh niên, cũng có mức chấp nhận được, nhưng ở đây toàn bộ đều là người thuộc giới thượng lưu của Hải Thành, bọn họ tự đại thanh cao, nên đều tránh xa Hạ Tịch Quán một chút.
Hạ Tịch Quán này đúng là không biết xáu hổ.
Sao mà cô ta có thể phục vụ một lão già tám mươi tuổi được chứ? Đều là con gái Hạ gia, nhìn xem tiểu thư Nghiên Nghiên duyên dáng dịu dàng, còn Hạ Tịch Quán này quả thực không biết liêm sĩ.
Hạ Nghiên Nghiên và Lý Ngọc Lan rất vui vẻ, tất cả những điều này đều nằm trong tính toán của họ.
của bác Phúc, ông nhanh chóng cứng người lại.
Bác Phúc theo lão phu nhân ở Lục gia nắm quyền mấy chục năm, không có chuyện gì là ông chưa từng gặp chuyện gì trên đời, ông khẽ liếc nhìn Hạ Chấn Quốc rồi nhìn lướt qua hội trường, lúc nãy còn ồn ào rồi chợt yên lặng không thể giải thích được.
Lúc này, bác Phúc mới hắt tay Hạ Chắn Quốc ra, nhìn Hạ Tịch Quán một cách kính trọng: “Thiếu phu nhân, chúc cô sinh nhật vui vẻ!”