“Gọi rồi.”
“Nói gì?” Diệp Linh cảm thấy rất hứng thú hỏi.
“Cũng không nói gì, nói không động vào Tiểu Lan cũng được, lấy trứng của em, để Tiểu Lan sinh con của chúng ta.”
Diệp Linh nghiêng mặt nhìn anh, chỉ thấy đôi con ngươi đen kia cũng nhìn cô chằm chằm.
“Cố tổng, anh muốn dùng cách này?”
Cô Dạ Cân không tỏ thái độ, song thanh tuyến thấp mềm một ít: “Linh Linh, cái này phải xem ý của em, em có muốn làm mẹ không?”
“Trước đây chúng ta từng có một đứa con, thế nhưng đứa con kia xảy ra chuyện ngoài ý muốn, xa cách chúng ta rồi, hiện tại chúng ta có thể mang đứa con kia trở về.”
Cố Dạ Cần bàn tay rơi vào cô bằng phẳng trên bụng, qua lại ôn nhu vuốt ve.
Diệp Linh nhìn anh vài giây: “Cố tổng, anh nghiêm túc sao, nuôi con cũng không phải nuôi động vật, đương nhiên anh đối với động vật cũng không yêu thương gì cho cam, chứ đừng nhấc tới con, tôi nhớ anh trước đây vẫn không muốn con, anh chuẩn bị sẵn sàng sao, chuẩn bị làm bố?”
Có Dạ Cần nhìn đôi mắt câu nhân xinh đẹp ấy, gật đầu: “Linh Linh, anh đã chuẩn bị kỹ rồi, tuổi anh cũng không nhỏ nữa, chúng ta sinh con ổn định cuộc sống lại, con em sinh anh nhất định sẽ yêu, lần đầu tiên làm bố anh có thể không làm tốt, thế nhưng anh sẽ nỗ lực, về sau anh sẽ là một người bố tốt, cũng là một người chồng tốt.”
Diệp Linh nghiêm túc nghe xong, đột nhiên câu môi, bật cười “ha ha ha”.
Cô thực sự đang cười, ở trong lòng anh cười đến run rầy cả người.
Cô Dạ Cân nhíu mày.
Lúc này Diệp Linh ngừng lại, cô mặt mày cong cong nhìn anh: “Cố tổng, tôi sắp bị những lời này của anh làm cảm động đó, nhưng là phải làm sao đây, tôi muốn sinh cho anh, nhưng nơi đây không sinh được.”
Diệp Linh chỉ chỉ bụng của mình: “Rất châm chọc phải không, lúc tôi mang thai anh không muốn, tôi không thể mang thai rồi anh nói cho tôi biết anh sẽ là một người bố tốt.”
Nói xong Diệp Linh đẩy anh ra, cô lãnh đạm lười biếng sửa lại làn váy trên người một chút: “Đủ rồi Cố tổng, chuyện cười đã nghe xong, chúng ta đi ăn sáng thôi!”
Diệp Linh xoay người vào nhà ăn.
Cố Dạ Cần cứng đờ tại chỗ, anh nhìn bóng lưng cô rời đi, thì ra, lời vừa rồi của anh nghe trong tai cô chỉ là một câu chuyện cười.
Cố Dạ Cần đút vào trong túi quần, cảm giác mình thật nực cười, kỳ thực, con cũng chưa sinh ra, anh nào biết mình có thể yêu con hay không, có kiên nhẫn và tình yêu cho con không, có thể làm một người bố tốt không, vừa rồi anh quả thật bị quỷ dắt, anh chỉ là…
Anh chỉ là, muốn có con thật, anh chỉ là khẩn cấp muốn sinh một đứa bé.
Anh muốn một có một đứa con của anh và cô.
Bởi vì, anh biết cô sẽ là một người mẹ tốt.
Có con, cô tuyệt đối sẽ không để cho con mình không có cha, như vậy cô có thể vĩnh viễn ở cạnh anh, anh có thể dùng đứa bé này tới trói buộc cô.
Con không có quan hệ gì với anh, đơn giản chỉ là con của cô mà thôi.
Thế nhưng, cô không muốn sinh.
Mượn một quả trứng cũng không chịu.
Bởi vì, cô đã không muốn cùng anh sinh con rồi.