Ngày hôm nay Diệp Linh tới tháng, dính lên giường.
Tiểu Lan mừng rỡ, Diệp Linh tới tháng rồi, vậy… cơ hội tốt của ả đã tới rồi!
Ả tới thay thế hoàn toàn chính xác có hai cách, cách thứ nhất chính là cùng Cố Dạ Cần động phòng, sinh con của ả và Cố Dạ Cẩn, thứ hai chính là lấy trứng của Diệp Linh đặt trong bụng ả, sinh con người khác, ả đương nhiên lựa chọn cách thứ nhất rồi.
Hơn nữa Cố phu nhân ngoài sáng trong tối đã ở ám chỉ ả lựa chọn cách thứ nhất, có Cố phu nhân làm chỗ dựa, ả không sợ.
Hiện tại Diệp Linh tới tháng, Tiểu Lan cảm giác mình phải mau sớm thượng vị, nhớ tới thân thể tuổi trẻ lực tráng của Cố Dạ Cẩn, chính mình lại còn đang mơn mởỏn, Tiểu Lan đã nhũn cả người.
Phòng tắm.
Cố Dạ Cần tắm xong đi ra, anh lau khô nước trên người rồi mặc quần áo, lúc này chuông điện thoại vang lên, điện thoại tới.
Là Ôn Lam gọi.
Cố Dạ Cần ấn phím chuyển được: “Alo, mẹ.”
“A Cần, con đồng ý mang Tiểu Lan về, vậy con có đụng đến Tiểu Lan hay không?” Ôn Lam rất nóng lòng.
Mặt Cố Dạ Cẩn không chút thay đổi: “Không.”
“Vì sao còn không? A Cần, vậy con mang Diệp Linh cùng đi bệnh viện, để bác sĩ lấy trứng Diệp Linh, Tiểu Lan mang thai con của con và Diệp Linh, cách này các con chắc hẳn sẽ không phản đối nữa nhỉ!?”
Cố Dạ Cần hơi chau mày kiếm: “Cách này không được.”
“Vì sao?” Ôn Lam biểu thị chính mình không hiểu được: “A Cần, có phải Diệp Linh không đông ý hay không, Diệp Linh này rốt cuộc có ý gì, chính nó không thể sinh, sinh thay cũng không được sao?”
“Lấy trứng đó cũng là con của nó, nó không đồng ý cách này chẳng lẽ là muốn đầy con tới trên giường Tiểu Lan, để con và Tiểu Lan sinh con?”
“Vậy nếu Diệp Linh đã nghĩ như vậy rồi, con còn chờ cái gì, mau mau sinh cho mẹ đứa cháu trai mập mạp đi” Ôn Lam thúc giục.
Cố Dạ Cẩn không có kiên nhẫn nghe những lời này: “Mẹ, con còn có việc, cúp trước.”
Anh trực tiếp cúp điện thoại.
Lúc Cố Dạ Cẩn xuống lầu liền thấy Diệp Linh đứng ở bên cửa số sát đất, trong ngực cô ôm một cái hộp, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cố Dạ Cần đi tới, từ phía sau ôm lấy cô: “Trong hộp là cái gì?”
Diệp Linh ôm chặt cái hộp của mình: “Quán Quán gửi đồ cho tôi, anh quan tâm làm cái gì?”
Cố Dạ Cần “chậc” một tiếng: “Anh thấy các em không phải bạn thân, mà là les* áy!
*Les: lesbian, đồng tính nữ.
Cái gì cơ?
Anh nghỉ cô và Quán Quán là les?
Diệp Linh cảm thấy ham muốn độc chiếm của anh thực sự khủng bố, hơn nữa còn là một bình dấm chua lớn, không phân biệt nam nữ, có dấm liền ăn, lần trước âm dương quái khí nói cô với anh trai cô, lân này lại là Quán Quán, bên cạnh cô trừ anh ra không thể có một người biết thở nào.
“Mẹ anh không gọi cho anh à?” Diệp Linh nhướng mày hỏi.