Quả nhiên, tiếng hít thở của Cố Dạ
Cần trầm xuống: “Cúp đây.”
Anh muốn cúp máy luôn.
Lục này, Lục Hàn Đình ủ rũ nói:
“Người cưỡng ép cậu về rồi, chính là
người được nhà cậu nhận nuôi từ
nhỏ, em gái trên danh nghĩa của
cậu, Diệp Linh về rồi.”
Có Dạ Cần trầm mặc hồi lâu.
“Trông chừng Diệp Linh cho: tốt,
đừng để cô ta cướp Lục phu nhân
của tôi nữa.”
“Tít tít…” Có Dạ Cần cúp máy luôn.
Hôm sau, Hạ Tịch Quán cùng Diệp
Linh tới trung tâm thương mại lớn.
Hôm nay, Hạ Tịch Quán mặc một
chiếc váy mỏng vải dệt màu trắng,
thắt lưng tua rua đeo ở bờ eo thon
một tay ôm hết của cô, váy dài tới
đầu gối, chân đi một đôi cao gót thủy
tỉnh, không cần bát cứ trang sức gì,
thanh nhã tuyệt trần.
Còn Diệp Linh mặc một chiếc váy
vest màu xám, chát liệu thư thái cao
cấp ôm lấy dáng người đường cong
chữ S của cô, như ẩn như hiện,
chân đi đôi ủng màu đen, lộng lẫy
động lòng người.
Hai người đều đội mũ lưỡi trai, muốn
khiêm tốn, nhưng cho dù có ăn mặc
khiêm tốn thì thực lực cũng không
cho phép hai người khiêm tốn, suốt
đường đi vẫn thu hút đủ mọi tầm
mắt nhìn tới.
Hai người đi tới một cửa hàng thời
trang, gặp hai người quen.
Hạ Nghiên Nghiên, còn có Hoắc
Tuyền.
Hoắc Tuyền là công chúa nhỏ của
Hoắc gia, cũng là em gái của Hoắc
Tây Trạch, cành vàng lá ngọc, được
nuông chiều từ nhỏ.
Hoắc Tuyền mới bước vào giới giải
trí, không có khả năng diễn xuất,
nhưng vì là một lọ hoa xinh đẹp, có
mắt nhìn tới.
Hai người đi tới một cửa hàng thời
trang, gặp hai người quen.
Hạ Nghiên Nghiên, còn có Hoắc
Tuyền.
Hoắc Tuyền là công chúa nhỏ của
Hoắc gia, cũng là em gái của Hoắc
Tây Trạch, cành vàng lá ngọc, được
nuông chiều từ nhỏ.
Hoắc Tuyền mới bước vào giới giải
trí, không có khả năng diễn xuất,
nhưng vì là một lọ hoa xinh đẹp, có
sở trường làm nũng, lại thêm cúp E
làm ưu thế bẩm sinh nên nhanh
chóng trở thành nữ thần được các
trạch nam hoan nghênh nhất.
Xung quanh Hạ Nghiên Nghiên và
Hoắc Tuyền còn có mấy tiểu thư
danh giá, vẻ mặt ai nhìn Hạ Nghiên
Nghiên cũng đầy hâm mộ.
“Nghiên Nghiên, cô chẳng nễ tình tí
nào cả, cô quen Lục tổng từ bao giờ
thế?”
“Lục tổng chỉ 120 triệu nghên đón
Nghiên Nghiên cô về, đúng là khiến
trái tim thiếu nữ rúng động.”
“Nghiên Nghiên, Lục tổng là nhân
vật lớn trẻ nhất giới thương nghiệp,
cô bắt lấy anh ấy bằng cách nào
thế?”
Hạ Nghiên Nghiên đang trò chuyện
với bọn họ, tuy giọng nói nhỏ nhẹ
những gương mặt xinh đẹp lại tràn
đầy kiêu ngạo.
Máy tiểu thư danh giá kia nhanh
chóng rời đì.
Hoắc Tuyền nhìn thấy Hạ Tịch Quán
và Diệp Linh trước, cô ta lập tức
châm chọc: “Tôi còn tưởng là ai tới,
thì ra là một cô con gái nuôi dẫn
theo một đồ nhà quê từ nông thôn
lên đi dạo phố.”
Hạ Nghiên Nghiên mặc chiếc váy
liền áo màu hồng nhạt, nhã nhặn
xinh đẹp, cô ta lập tức kéo Hoắc
Tuyền một cái, dịu dàng nói: “Tuyền
Tuyền, mọi người đều là bạn bè cả.”
“Chị Nghiên Nghiên, bây giờ chị là
người Lục tổng thích, sao có thể làm
bạn với bọn họ chứ?” Hoắc Tuyền
vừa nói vừa nhìn Hạ Tịch Quán: “Hạ
Tịch Quán, chắc cô cũng nghe nói,
Lục tổng chi 120 triệu vì chị Nghiên
Nghiên, mà cũng đúng, với thân
phận thấp hèn của cô, chưa chắc đã
biết Lục tổng là ai, có muốn nghe
giới thiệu một chút Lục tổng là ai
không?”
Hạ Nghiên Nghiên đứng thẳng lưng,
nhìn chằm chằm Hạ Tịch Quán:
“Quán Quán, chuyện tôi và Lục
tổng… còn chưa kịp nói với cô… Lục
gia là đệ nhất hào môn ở Hải Thành,
chắc cô không có cơ hội tiếp xúc với
anh ấy, nếu có thời gian tôi giới thiệu
hai người với nhau.”
Hạ Nghiên Nghiên quan sát vẻ mặt
Hạ Tịch Quán, muốn thấy vẻ mặt vô
cùng hâm mộ hay ghen ghét của cô.
Nhưng Hạ Tịch Quán chỉ mỉm cười:
“Hạ Nghiên Nghiên, nếu tôi không
rời Hải Thành, cái ghế đệ nhất tiểu
thư cho cô chơi, vì vậy, cô vẫn đừng
nên giới thiệu Lục tổng cho. tôi,
chẳng may… Lục tổng phải lòng tôi
thì làm sao bây giờ?”