Anh vẫn ở đấy.
Hạ Tịch Quán rũ mi, sau đó kéo rèm
lên.
Lúc này, Diệp Linh tắm xong đi ra:
vậy anh tacho cậu bao nhiêu?”
Hạ Tịch Quán sững lại: “Gì cơ?”
“Quán Quán ngốc của tớ ơi, theo
suy nghĩ của đàn ông, anh ta cho
phụ nữ bao nhiêu tiền chứng tỏ anh
ta yêu cô ta bấy nhiêu, đừng bảo
Lục tổng không cho cậu một xu nào nhé?”
Hạ Tịch Quán nhớ tới Lục Hàn Đình
từng đưa mình một chiếc thẻ đen,
tuy cô chưa từng dùng nhưng vẫn
để trong ví.
“Anh ấy cho tớ một tấm thẻ.” Hạ
Tịch Quán đưa tấm thẻ đen cho
Diệp Linh xem.
Diệp Linh lập tức hít một hơi, cô
nhìn chữ “Lục” thiếp vàng trên thẻ:
Hồng 104: Anh Vẫn Ở Đáy.
“Không hổ là Lục tổng, loại thẻ đen
thiếp vàng này là được đặt tư nhân,
có thể điều động tài sản toàn cầu
trên danh nghĩa Lục Hàn Đình, Quán
Quán, tuy Lục tổng cho Hạ Nghiên
Nghiên 120 triệu nhưng Lục tổng lại
giao cả kho vàng của đề chế Lục thị
khổng lồ vào tay cậu nha, cậu phát
tài rồi!”
Hạ Tịch Quán cũng không biết tắm
thẻ đen này lợi hại như vậy, anh cho
Hạ Nghiên Nghiên 120 triệu, nhưng
cho cô cả một kho vàng.
Trong lòng Hạ Tịch Quán có chút
ngọt ngào.
“Quán Quán, ngày mai chúng mình
đi dạo phố đi, có thẻ Lục tổng trong
tay thì thiên hạ này tùy cậu hết.”
Quẹt thẻ của Lục Hàn Đình?
Hạ Tịch Quán muốn từ chối.
Diệp Linh lại giữ cô lại: “Quán Quán,
Lục tổng có nhiều tiền, không phải
xót, với lại Hạ Nghiên Nghiên người
ta tiêu của anh ta 120 triệu, cậu là
Lục phu nhân lại không dùng thẻ của
Lục tổng thì còn thế nào? Nghe tớ,
không sai đâu.”
Hạ Tịch Quán: “…”
Lục Hàn Đình vẫn không đi, siêu xe
của anh vẫn dừng ở dưới lầu.
Nhưng anh thấy mí mắt phải của
mình máy liên tục, giống như có
người không chỉ nói xấu sau lưng
anh mà còn có ý đồ với tài sản của
anh.
Lục Hàn Đình nhìn lên lầu qua kính
pha lê cửa sô, sau đó lây di động ra,
gửi tin nhắn: “Em ngủ chưa?”
Hạ Tịch Quán đã nằm trên giường,
gối đầu mềm mại, lúc này, di động
sáng lên, cô mở ra thấy Lục Hàn
Đình nhắn tới.
Ngón tay trắng nõn của Hạ Tịch
Quán ấn phím: “Ngủ rồi.”
Lục Hàn Đình: “Ngủ rồi còn trả lời
anh à?”
Hạ Tịch Quán không trả lời nữa thật.
Lục Hàn Đình nhìn dâu răng trên
cánh tay rắn chắc của mình, cười
cưng chiều bất đắc dĩ: “Lục phu
nhân ngủ ngon.”
Di động yên tĩnh.
Một lát sau, Lục Hàn Đình lại cầm di
động, nhắn một dãy số.
Tiếng chuông điện thoại du dương
vang lên, sau đó cuộc gọi được
nhận, giọng nói trầm thấp dễ nghe
của Cố Dạ Cẩn truyền tới: “Đêm
hôm khuya khoát gọi cho tôi làm gì?”
Lục Hàn Đình rút một điêu thuôc ra,
môi mỏng ngậm lấy, châm lửa, hai
mày anh tuấn nhíu lại, hút một hơi:
“Quấy rầy cậu làm chuyện tốt à?”
“Cậu chắc hai thằng đàn ông như
chúng ta muốn bàn vấn đề này vào
đêm khuya chứ?”
Có Dạ Cần là thiếu chủ Cố gia, tuần
tú như ngọc, ngoại hình nhã nhặn
thư sinh, nhưng anh bình tình quá
mức lại thêm mấy phần cao thâm
khó đoán, lại thêm sắc tối thanh hàn.
Lục Hàn Đình nhả khói thuốc ra: “Có
phải là cậu còn nhớ cảm xúc đêm tối
không trăng hai năm trước, cậu bị
người ta nhốt trong phòng cưỡng ép
không?”