Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 878



Chương 878: Trút hết nỗi lòng

Lê Nhật Linh ngồi mình ở xích đu trong sân vườn, ánh mắt thơ thẩn vừa giống như đang nhìn về phía cây chuối tây lại vừa giống như giông phải.

Chiếc xích đu đang đung đưa đột nhiên ngừng lại, lúc này ở Thành phố Marseille, nhiệt độ đã giảm xuống khoảng ba đến bốn độ, không khí lạnh quẩn quanh người cô, thẩm thấu vào da thịt khiến cô có chút rùng mình.

Bên ngoài tường truyền đến tiếng ting tang của chuông gió, tiếng còi xe ầm ï hòa lẫn với âm thanh nô đùa vui nhộn của đám trẻ, tất cả dường như tách biệt hoàn toàn với cô.

Cô giống như một người vô gia cư đang tìm kiếm nơi chốn. Mặc dù cô đã lập gia đình cùng Lâm Quân nhiều năm như vậy, bản thân cô cũng thấy rằng sóng gió đã dần qua đi, nhưng cuối cùng lại phát hiện bản thân mình vẫn không buông bỏ được.

Đôi cánh cứ rung rinh bay mãi không ngừng, cuối cùng cũng sẽ đến lúc phải mệt mỏi.

Một giọt nước mắt chảy xuống từ khoé mắt, cả người cô như mất hết sức lực, ngã gục xuống mặt đất, cô cuộn tròn thân mình lại, run bần bật lên.

Bởi vì cổ họng không tốt nên cho dù muốn khóc lớn lên nhưng khi phát ra tiếng cũng chỉ là âm thanh yếu ớt khàn khàn, cổ họng cũng ngày càng trở nên đau rát hơn.

Đột nhiên, một cái ôm ấm áp bao trùm lên thân thể cô.

“Chị ơi”

Đôi mắt của cô ngước lên nhìn thoáng qua, thâm tâm lại càng trở nên cuồng loạn.

Cô lại một lần nữa gục đầu vào hai chân, cả người càng run hơn.

chapter content



Mà đối với Hạ Linh, ngoại trừ cảm thấy áy náy với Lê Nhật Linh, cô ấy còn cảm thấy bản thân mình rất giống với Lê Nhật Linh nên vô cùng đồng cảm với cô.

Nếu như Hạ Linh thật sự là trẻ mồ côi như lời Jackson nói vậy thì suốt bao nhiêu năm qua hóa ra cô ấy chỉ đang sống thay cho cuộc đời của một người khác. Cô bé lọ lem với ước mơ làm công chúa, cô ấy còn tưởng rằng bản thân mình thật sự là công chúa.

Bản thân mình còn không biết cha mẹ ruột của mình ở đâu, ít nhất thì Lê Nhật Linh còn có Lâm Quân ở bên cạnh, còn Hạ Linh, cô ấy chỉ có một thân một mình với hai bàn tay trắng.

Mấy ngày gần đây, cuộc sống của cô ấy thay đổi rất lớn, suy nghĩ của cô ấy cũng khác đi rất nhiều. Cô muốn tìm một nơi để xả hết mọi cảm xúc trong lòng, trút hết mọi buồn bực âu lo đi.

Hai người họ dựa sát vào nhau, mỗi người có một suy nghĩ nhưng cả hai đều khóc vô cùng thương tâm. Sau đó, Lê Nhật Linh bị tiếng khóc của Hạ Linh cắt đứt dòng suy nghĩ của.

Lúc này Lê Nhật Linh có chút hoảng loạn, trong lòng cô cũng tràn đầy nghỉ hoặc, trái lại cô không biết phải an ủi cô ấy thế nào.

“Em..”

Bởi vì giọng nói cô rất khàn không thể nói hẳn thành tiếng, Lê Nhật Linh chỉ có thể sốt ruột dùng tay đẩy đẩy Hạ Linh.

Lúc này, Hạ Linh mới có phản ứng trở lại, phát hiện ra bản thân mình thất thố, cô ấy vội vàng lau nước mắt đi.

“Không sao đâu, chỉ là em thấy chị khóc đau lòng quá nên em cảm thấy đồng cảm như chính mình đang phải chịu đựng vậy. Nếu cha đã nhận chị là con nuôi vậy thì sau này chúng ta đã là người một nhà rồi, chị đừng bưồn nữa, bây giờ chị cũng có cha rồi”

Nghe được giọng nói chân thành của Hạ Linh, trong lòng Lê Nhật Linh cảm thấy vô cùng ấm áp. Nếu như kiếp này cô đã bỏ lỡ cơ hội được gặp cha đẻ của mình, vậy thì cuộc gặp gỡ này liệu có phải một cơ hội khác không.

“Đương nhiên rồi, chị còn đang nghĩ xem phải làm thế nào.

để trở thành một người chị tốt”

Lê Nhật Linh dùng tay ra ký hiệu, tuy rằng cử chỉ có chút hỗn loạn nhưng có vẻ như hạ Linh cũng hiểu được đại khái, sau đó hai người ăn ý cùng nhau cười vui vẻ, không khí chợt dịu đi rất nhiều.

Hạ Linh muốn đỡ Lê Nhật Linh đứng dậy, không ngờ chân của cả hai đều trở nên tê cứng, vừa mới đứng dậy lại lảo đảo ngã xuống, sau đó một tràng cười lớn lại vang lên.

Sau khi tràng cười vui vẻ qua đi, đột nhiên cả người Lê Nhật Linh mất hết sức lực, trước mắt cô tối sầm, lâm vào hôn mê bất tỉnh.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv