Nhưng điều khiến cho Lê Nhật Linh không thế ngờ được là Trần Hi Lam chưa ra ngoài được bao lâu nữa đã khóc lóc và quay về rồi. Lớp trang điểm mắt khói cô ấy trang điểm trước khi ra ngoài đều nhòe cả đi rồi, cô ấy cũng không quan tâm đến việc lớp trang điểm đó khiến cho mặt của cô ấy trở nên đen thui, cô vừa ngồi lên trên giường đã khóc lóc đến mức không thở được rồi.
Lê Nhật Linh đã ngủ thiếp đi rồi nhưng vần bị tiếng khóc của Trần hi Lam gọi dậy, khi cô vừa mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt khóc đến mức lem cả lớp trong điểm đó liền giật cả mình.
Nhưng cô vẫn nhanh chóng rời khỏi cái giường đầy lưu luyến đó để an ủi cô ấy Lê Nhật Linh dùng một cái khăn ướt lau đi những lớp phấn mắt đen thui ở trên mặt cô, khó khăn lắm mới lau sạch lại cho Trần Hi Lam. Cuối cùng Trần Hi Lam đã nín rồi, mũi của cô ấy cứ thút thít, cô ấy ngẩng đầu với đôi mắt rươm rươm nước mắt mà nhìn Lê Nhật Linh, trong đôi mắt to đó có chút uất ức.
“Không sao không sao” Lê Nhật Linh cũng không biết có chuyện gì đã xảy ra, cô luôn cảm thấy Trần Hi Lam không xem trọng chuyện tình cảm, khi cô ấy đột nhiên nghiêm túc như vậy thật sự khiến người khác không thể tưởng tượng được.
“Nhật Linh… Chị nói là có phải em có gì đó không tốt không?” Khi Trần Hi Lam nói chuyện vắn còn giọng khóc lóc đó, cô ấy nghẹn ngào nói: “Tôi biết tôi có một số vẫn làm không đủ tốt, cũng có chút bướng bỉnh. Nhưng tôi thích anh ấy như vậy, anh ấy có người thích rồi tại sao phải đến trêu chọc tôi chứ!”
“Hai người vẫn chưa ở bên nhau?”
“Đúng vậy. Lần trước tôi đến thành phố Hải Phòng này trúng tiếng sét ái tình với anh ấy” Trần Hi Lam gật đầu và thừa nhận rất thản nhiên “Chỉ nhìn một cái thôi là cô đã thích anh ta rồi”
Trần Hi Lam tiếp tục gật đầu.
“Vậy đó chắc chắn là do anh ấy vẫn chưa hiểu cô thôi. Đợi sau khi anh ấy hiếu được cô thì chắc chắn sẽ thích cô.” Lê Nhật Linh dám nói ra lời đó là do Trần Hi Lam và Trần Hi Tuấn là tuýp người giống nhau, họ đối xử với người khác rất tốt nhưng sẽ không nói nó ra, hơn thế nữa dù cho là bối cảnh gia đình hay nhan sắc của Trần Hi Lam cũng được xem là hạng bậc nhất mà.
“Thật sao?”
“Thật”
Trần Hi Lam được Lê Nhật Linh an ủi đến mức dũng cảm hơn rồi sẵn tay lấy điện thoại ra.
Lê Nhật Linh nhìn thấy Trần Hi Lam bình tĩnh lại rồi liền sẵn miệng hỏi một câu: “Anh ấy tên gì?”
“Hạ Huy Thành”
“Cái gì?” Lê Nhật Linh cho rằng mình vẫn chưa nghe rõ lại hỏi lại một lần nữa.
Cách nói tiếng Việt của Trần Hi Lam có chút lạ, nhưng cái tên này cô ta lại đọc rất rõ ràng: “Hạ Huy Thành” Trần Hi Lam đọc lại một lần.
Lê Nhật Linh ngây cả người ra rồi, Hạ Huy Thành? Ở thành phố Hải Phòng này có bao nhiêu người tên Hạ Huy Thành?”
“Nhật Linh?”
“Hửm”?” Lê Nhật Linh đột nhiên tỉnh táo trở lại.
“Hai người trước đó quen nhau?”
“Không quen!” Lê Nhật Linh phản bác lại trong vô thức, nhưng sau khi cô phản ứng trở lại thì tức giận đến mức muốn căn đứt lưỡi của mình.
Việc của cô với Hạ Huy Thành vào những năm trước đó là ai cũng biết cả, tuy nói là cô phản bác lại theo phản xạ tự nhiên như vậy là không muốn làm cho Trần Hi Lam bị thương, như nếu như Trần Hi Lam biết được thì đó không phải biến thành cô muốn che giấu điều gì đó rồi sao?
Lê Nhật Linh cẩn thận quan sát sắc mặt của Trần Hi Lam, nhưng lại phát hiện ra Trần Hi Lam chỉ là lắc đầu, giống như hơi thất vọng mà thôi.
Lê Nhật Linh chợt nhói đau trong lòng vừa định giải thích thì Trần Hi Lam bất lực đưa tay: “Thôi bỏ đi, không quen thì không quen thôi. Phản ứng của chị lớn quá vậy? Tôi còn tưởng trước đó hai người đều ở thành phố Hải Phòng, lại là người cùng một giới nên có thể biết được chứ” Trần Hi Lam cảm thấy nghỉ ngờ mà nhìn Lê Nhật Linh một cái nhưng vẫn không để tâm.
“Nếu như là quen biết thì không chừng chị có thể nói cho tôi biết người phụ nữ anh ấy thích là ai, để tôi có thể đi gặp mặt tình địch thử”, “Nhưng mà nếu như hai người có quen biết thì làm sao có phần của người phụ nữ đó, anh ấy nhất định sẽ thích chị đấy. Khi đó không phải em có áp lực nặng hơn sao!”
Trần Hi Lam ở đó một mình lẩm bẩm và không phát hiện ra Lê Nhật Linh đã sớm lên đâu trên trăng rồi.