Lê Nhật Linh ở bệnh viện khôi phục rất tốt.
Hơn nữa mấy đứa trẻ cũng ở bệnh viện, tất cả đều muốn ở bên cạnh mẹ, Lê Nhật Linh cũng nhẹ nhõm rất nhiều.
Không biết từ bao giờ, cô lại bắt đầu cảm thấy mất tự nhiên và căng thẳng thần kinh trước mặt Lâm Quân, không dám tín nhiệm mà chỉ còn biết cẩn thận từng li từng tí.
Cô đã chán ngấy việc bị Lâm Quân lừa dối, chán ngấy những ngày tất cả mọi người trên thế giới đều đã biết chuyện nhưng mình lại vẫn giấu giếm giống như một chú hề xấu xí.
Không thể không nói, Lâm Quân là một người cha tốt, Hạ Ly rất thích anh. Lúc này mới qua mấy ngày mà cô bé đã quấn lấy anh làm nũng rồi.
Nhưng vừa nhắc tới bố Trần Hi Tuấn, Hạ Ly lại lộ ra vẻ mặt rầu rĩ: “Tại sao mẹ không thể ở cùng với bố Trần Hi Tuấn và cha?”
Lâm Quân vừa nghe đến đây thì khuôn mặt tối sầm lại. Thế nhưng lời nói của trẻ con chỉ là những lời ngây thơ, anh không thể tức giận với con trẻ, chỉ có thể sửa lời Hạ Ly: “Sau này phải gọi là chú Trần Hi Tuấn”
“Tại sao lại thế ạ?” Hạ Ly không hiểu. Cô bé dựa vào người Lâm Quân, cái tay nhỏ bé vuốt cằm anh. Cô bé thích râu trên cằm của cha: “Nhưng mà bố vẫn luôn ở bên cạnh Hạ Ly mà. Các bạn khác đều nói rằng người đối xử tốt nhất với mình chính là cha, bố Hi Tuấn cũng là cha con”
Hạ Ly không biết phải giải thích như thế nào, nói câu trước cũng không khớp với câu sau.
Lâm Quân rầu rĩ không vui. Đúng vậy, mấy năm nay, người ở bên cạnh Hạ Ly đúng là Trần Hi Tuấn chứ không phải anh.
Lê Nhật Linh thấy vẻ mặt Lâm Quân không hài lòng, bổng nhiên thấy hơi căng thẳng, vội vã kéo Hạ Ly qua, bảo vệ cô bé bên cạnh mình.
Lâm Quân liếc mắt đã nhìn ra ý của Lê Nhật Linh, không khí quanh người trong nháy mắt lạnh xuống “Má Trương, má đưa Hạ Ly ra ngoài chơi một lát. Lát nữa gọi hai vệ sĩ đưa con bé đến nhà trẻ đón anh trai nó tan học” Lâm Quân bình tĩnh sắp xếp, Hạ Ly vừa mới về, vẫn chưa đi nhà trẻ, Lâm Quân làm như thế có lẽ chỉ vì muốn giúp cô bé cởi mở hơn.
Hạ Ly vừa nghe thấy đi đón anh trai liền vô cùng vui vẻ đi theo má Trương.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Lê Nhật Linh và Lâm Quân. Trong mắt Lâm Quân trào lên vô số cảm xúc: “Lê Nhật Linh, Hạ Ly là con gái của anh, vậy mà em lại lo lắng anh… sẽ làm hại con bé sao?”
Anh cho rằng trong những ngày qua, Lê Nhật: Linh đã nhìn thấy tất cả những gì anh đối xử với con, những việc anh làm cho cô. Anh thực tâm muốn Lê Nhật Linh ở lại, để Hạ Ly có một gia đình hoàn chỉnh.
Thế nhưng Lê Nhật Linh… cô lại nghỉ ngờ anh sẽ làm tổn thương Hạ Ly vì tức giận?
“Tôi.. Lê Nhật Linh biết mình đã hiểu lâm, nói chuyện cũng mất đi sức lực, đang muốn lên tiếng giải thích.
“Lê Nhật Linh!” Lâm Quân không thể nhịn được nữa. Cô có thể hiểu lầm anh, có thể để Hạ Ly gọi người đàn ông khác là cha, lại nói cho Hạ Ly biết cô bé còn một người cha ruột thịt khác, có thể giận anh, nhưng cô lại có thế nghị ngờ anh sẽ làm tổn thương Hạ Ly?
Lê Nhật Linh thấy Lâm Quân thực sự nổi giận, cô cũng không nhịn được muốn phản bác, cười khẩy nói với anh: “Khi đó là anh kêu tôi đi phá thai, bây giờ lại… ưml”
Lâm Quân đột nhiên sáp lại gần, mút lấy đôi môi một cách hung ác, giống như đang trừng phạt Lê Nhật Linh vậy.
Lê Nhật Linh bị đau, kêu lên một tiếng, nhưng trái lại càng làm Lâm Quân thêm hưng phấn. Đầu lưỡi anh thăm dò đi vào, quay cưồng trong miệng cô, vừa vội vàng vừa mãnh liệt.
Trong miệng tràn đầy mùi vị nam tính đặc biệt của Lâm Quân, khiến Lê Nhật Linh không có không gian lui lại, chỉ cảm thấy hơi thở như bị cướp đoạt hết đi Cuối cùng Lâm Quân cũng thỏa mãn rời khỏi đôi môi cô.
Nhìn ánh mắt hoang mang cùng đôi môi đỏ mọng của cô, anh nói bằng giọng sâu xa: “Lê Nhật Linh, em tốt nhất đừng khiêu chiến giới hạn cuối cùng của anh!”