Niệm Sơ Biết răng Lê Nhật Linh mới sinh con, thân thể còn suy nhược.
Cũng biết Lâm Quân sẽ bảo vệ Lê Nhật Linh, nhưng Hoàng Ánh vẫn không nhịn được mà chất vấn: “Bây giờ cô sợ đứa nhỏ bị thương, trước khi ngã đã làm gì hả?!”
Hoàng Ánh nhìn cánh tay phải đã tát Lâm Niệm Sơ của mình, lại nhìn khuôn mặt đấm nước mắt và đáng thương của Lê Nhật Linh, trong lòng càng cảm thấy nghỉ ngờ.
Lê Nhật Linh không phải trẻ con nữa, làm sao có khả năng tự mình đứng không vững mà ngã?
Hơn nữa, Lâm Niệm Sơ cũng không đấy cô, cô ngã như thế nào, đứa trẻ vẫn còn nhỏ, chuyện thế nào, chỉ có cô biết Lần trước cô phải nhập viện, đó là vì Niệm Sơ đã động tay động chân khiến cô chịu uất ức.
Nhưng lần này, Niệm Sơ cách cô rất xa, cánh tay của đứa trẻ cũng không dài nên không thể đẩy cô được.
Bây giờ cô lại bày ra bộ dáng uất ức, lo lắng cho bọn trẻ như vậy, cho ai xem?
Nếu cô thực sự lo lắng cho con mình, sao có.
thể khiến chính mình sinh non?
Hoàng Anh khiển trách: “Cũng may ba mẹ con các cô đều bình an vô sự. Nếu có chuyện gì xảy ra? Bây giờ cô có khóc cũng không có cơ hội”
‘Vết mố của Lê Nhật Linh đau, cô có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cô không thể nói được gì “Cô oan ức, người khác không oan ức sao?!
Chính cô đã vô tình giảm phải quả táo ngã sấp xuống. Nếu cô và con của cô gặp tai nạn, trách nhiệm này lại đổ hết lên cho Niệm Sơ gánh vác?”
Hoàng Ánh lạnh lùng nhìn Lê Nhật Linh, không lưu tình chất vấn.
Cô con dâu này, thật sự là càng ngày càng không hài lòng, Nếu là vô tình ngã xuống thì không sao…
Nhưng đáng sợ là cô cố tình ngã để đuổi Lâm Niệm Sơ đi, cố ý ngã lấy mạng sống của bản thân và đứa trẻ ra làm vật đặt cược.
Đầu ngón tay của Lê Nhật Linh lạnh đi, Lâm Quân cầm lấy giữ ấm, nhịn không được phụ họa hai câu: “Nhật Linh, em quá bất cẩn. Em rõ ràng là quan tâm đến bọn trẻ nhất, tại sao lại để cho mình ngất?”
Cô rút tay ra, không khỏi tự phản bác: “Em không có ng㔓
Cô không vô tình ngã chút nào…
Cô không ngã, cô rất cẩn thận.
Nhưng, đã có chuyện xảy ra.
“Cô không ngã? Ý cô là Niệm Sơ đẩy cỡ?!”
Hoàng Ánh càng ngày càng chắc chắn Lê Nhật Linh là bà mẹ kế độc ác, cô muốn giữ hôn nhân của mình nhưng không thể để Lâm Niệm Sơ trong mắt nên đã dùng cách này để hãm hại Lâm Niệm Sơ.
Lâm Quân không thích Lâm Niệm Sơ, nếu Lê Nhật Linh nói rằng Lâm Niệm Sơ đã đẩy cô, khiến cô sinh non thì chắc chắn Lâm Quân sẽ không giữ lại Lâm Niệm Sơ nữa.
Nếu đứa trẻ không còn, Lâm Quân có thể sẽ bắt Lâm Niệm Sơ một mạng đền một mạng…
Cõi lòng Hoàng Ánh lạnh lẽo.
Làm sao đứa con dâu mà bà ấy tận mắt chọn được lại trở thành bộ dạng xấu xí như ngày hôm nay.
Hoàng Ánh không nhịn được buộc tội: “Lê Nhật Linh, tôi nói cho cô bi ìn này cô không dễ dàng gì đi một chuyến từ quỷ môn quan sinh ra hai đứa trẻ này cho nhà họ Lâm. Nhưng để tôi nói cho cô biết, cô đừng mơ tưởng vu cáo là lần này Niệm Sơ cố ý đẩy cô. Mắt tôi không mù, tôi có thể nhìn rõ”.
Lâm Niệm Sơ không thay dép khi mới vào nhà, cho nên mỗi bước Lâm Niệm Sơ đi đều để lại dấu chân Khi Lê Nhật Linh ngã xuống, Lâm Niệm Sơ ở cách xa cô đến mức không thể chạm vào cô.
Nếu không phải bởi vì những dấu chân này, nếu không Lê Nhật Linh nói Niệm Sơ đấy, Niệm Sơ cũng không có cơ hội phản bác lại “Muốn ăn táo thì cứ ngồi ăn, rớt táo thì lại lấy là được, chính cô đi nhặt táo, lỡ giãm phải táo rồi trượt chân. Muốn đổ cho Niệm Sơ sao? Lê Nhật Linh, cô không có mẹ, là được nhận nuôi, bây giờ cô còn muốn làm mẹ kế hung ác ngược đãi Niệm Sơ sao?” Hoàng Ánh ác ý tức giận chỉ trích.