“Đứa bé không sao! Đứa bé không sao!” Lâm Quân vội vàng đè người không cho cô động đậy, vội vàng giải thích: “Hai đứa nhỏ không sao. Bé trai và bé gái đều khỏe mạnh, nhưng có chút yếu ớt cũng không phải vấn đề gì lớn”
Nghe nói đứa nhỏ không sao, lúc này Lê Nhật Linh mới thả lỏng một chút, cô có chút lo lắng hỏi “Đứa bé đâu? Tôi muốn gặp đứa bé.”
“Đứa bé sinh non, còn quá nhỏ, cứ đưa vào phòng ấp là an toàn, đợi đứa bé lớn lên anh sẽ bế ra cho em xem” Lâm Quân vén thẳng sợi tóc trên trán cô ra sau vành tai, dừng mắt hỏi: “Còn đau không?”
Lê Nhật Linh lắc đầu, nhưng sắc mặt tái nhợt vẫn lộ ra cô đang không nói lời thật.
Sinh con ra, làm sao mà không đau cho được.
Mặc dù bây giờ đã an toàn nhưng cô vẫn cảm thấy lo lắng.
Lâm Quân hôn lên trán cô một cái: “Em nghỉ ngơi thật tốt, anh sẽ nhờ bác sĩ xem trước tiên có thể đưa bọn trẻ ra ngoài không rồi sẽ cho em nhìn.”
“Cảm ơn, cám ơn anh, tôi rất muốn nhìn thấy bọn trẻ” Đôi mắt Lê Nhật Linh đỏ hoe, hai đứa trẻ đó là hy vọng và động lực lớn nhất của cô, không nhìn thấy bọn trẻ, trong lòng cũng không yên.
Trong lòng Lâm Quân không biết là mùi vị gì Cô cảm ơn anh, xa lánh và thờ ơ như thể hai đứa trẻ là người thân thiết nhất của cô, còn anh chỉ là người ngoài cuộc.
“Bây giờ không thể gặp hai đứa bé được”
Hoàng Ánh đứng ở cửa chậm rãi đi vào.
Kế từ khi Lê Nhật Linh sinh non đến giờ, Lâm Quân thậm chí không nhắm mắt, vẫn luôn ở bên cạnh cô.
Hoàng Ánh cảm thấy đau lòng con trai của mình, đến đây định yêu cầu Lâm Quân nghỉ ngơi, nhưng bà ấy không ngờ tới lại nghe những lời này.
Bà ấy nhíu mày và nói: “Bọn trẻ đều bị sinh non.
Chúng còn quá nhỏ và quá yếu. Tốt nhất là nên nằm trong lồng ấp. Lỡ ôm ra ngoài rồi bị cảm lạnh thì sao? Hãy để chúng được giữ ấm là an toàn nhất, đợi chúng lớn hơn rồi ôm ra ngoài. Chúng nó cũng không có cánh mà bay mất được.
“
Nỗi đau trên thân thể cùng nỗi buồn phiền trong lòng hội tụ lại, nước mắt tuôn rơi không kìm được: “Các con không được khỏe… Phải không?”
“Không phải, bọn nhỏ không sao cả, nhưng là còn quá nhỏ, so với những đứa trẻ đủ tháng khác.
thì hơi yếu. Ngoại trừ cái đó thì bọn nhỏ không có vấn đề gì” Lâm Quân lau nước mắt cho cô: “Hiện tại cơ thể em cũng suy nhược. Chờ em khỏe lên rồi nhìn cũng không muộn.”
Lê Nhật Linh mạnh mẽ gật đầu.
Cô phải nghỉ ngơi thật tốt, khỏe hơn thì mới có thể đi nhìn bọn trẻ.
Ngay cả khi Lâm Quân nói rằng đứa trẻ không sao, cô vẫn vô cùng bất an.
Chỉ cần cô không tận mắt nhìn đứa trẻ, cô sẽ không thể an tâm.
“Bây giờ mới biết đau lòng cho bọn trẻ, lúc đầu cô đã làm gì?” Hoàng Ánh lạnh lùng chất vấn.