“Con người anh vốn dĩ là như vậy, làm em lầm tưởng, tưởng mình đã có được hạnh phúc.
nhưng hóa ra tất cả chỉ là do em tưởng tượng.
Lâm Niệm Sơ là con trai của anh, anh bảo em phải làm sao bây giờ? Em phải làm sao bây giờ…2” Vành mắt cô ửng đỏ, đôi mắt thấm đảm nước mắt: “Em mệt mỏi, thực sự mệt mỏi quá “
Lâm Quân ôm lấy cô, kéo cô dựa vào vai anh: “Em mệt mỏi có thể dựa vào anh, anh luôn làm chỗ dựa cho em, những chuyện đã qua hãy cứ để nó qua đi có được không em.
Đứa bé này đến chỉ là ngoài ý muốn, anh biết thời gian qua anh không tốt, anh là thäng tồi, thằng khốn nạn, làm nhiều điều sai trái nhưng tất cả chỉ là quá khứ, em tha thứ cho anh có được không?
“Bây giờ em đang rất rối, xin anh cho em chút thời gian để em suy nghĩ có được không?” Lê Nhật Linh dùng sức lực yếu ớt còn lại để thoát ra khỏi vòng tay của anh.
Cô suy yếu dựa vào giường: “Lâm Quân, anh cho em chút thời gian để bình tĩnh lại có được không? “
“Được” Lâm Quân miễn cưỡng bất lực nói: “Anh ở ngay bên ngoài, có chuyện gì thì gọi anh, anh vào ngay với em”
Vừa lúc đó, Lâm Thùy Ngọc ôm con từ phòng bệnh bước ra ngoài, nhưng cô †a đứng ngoài cửa không biết đang xem trò vui hay đang có âm mưu gì khác. Cô ta ôm con đứng im tại chỗ lẳng lặng nhìn vào bên trong phòng.
Lâm Quân quay đầu lại nhìn thoáng qua Lâm Thùy Ngọc và Lâm Niệm Sơ, sắc mặt anh trầm xuống bước nhanh ra bên ngoài.
Hoàng Ánh vừa nhìn thấy không ổn vội vàng đuổi theo: “Quân!”
Lâm Thùy Ngọc đứng ở cửa vốn chỉ muốn xem kịch vui, xem Lê Nhật Linh và Lâm Quân náo loạn, như thế nào biến bản thân thành người gây rối, làm phiền người khác, dẫn đến tai họa cho bản thân.
Ánh mắt Lâm Quân quá đáng sợ, ánh mắt của anh như muốn bóp chết cô ta và con trai vậy.
Nếu như bây giờ cô ta chạy ra thì chẳng khác nào đang chột dạ, chỉ có thể giả vờ bình tĩnh đứng yên tại chỗ dù trong lòng cô ta đang run sợ.
Sắc mặt Lâm Quân âm trầm, con ngươi thâm sâu không thấy đáy, không ai biết bây giờ anh đang nghĩ gì, chỉ thấy anh gãn giọng: “Lâm Thùy Ngọc “
“Lâm Quân..” lòng bàn tay cô ta ứa ra mồ.
hôi lạnh nhưng Lâm Thùy Ngọc vẫn phải giả vờ bình tĩnh, tỏ ra tự nhiên khi đối diện với anh.
Khoé miệng Lâm Quân khẽ nhếch , ánh mắt lạnh như băng: “Tôi cho cô một phút, mang theo đứa bé này cút đi.”
Lâm Thùy Ngọc năm chặt bàn tay bé nhỏ của con, tim đập mạnh: “Tổng giám đốc Lâm, bệnh của Niệm Sơ còn chưa được trị khỏi, anh.
không thể tuyệt tình với nó như vậy”
“Tôi đã cho cô cơ hội, nhưng chính cô lại không biết quý trọng nó” Lâm Quân quay người đi, đóng cửa phòng bệnh, anh không muốn tạp âm bên ngoài quấy rầy đến Lê Nhật Linh đang nghỉ ngơi. “Tâm tư của của cô thật xấu xa, tôi không nói ra chẳng qua là vì tôi mắc nợ đứa bé này quá nhiều, cô đã không biết xấu hổ thì tôi cũng không cần cho cô mặt mũi “Tổng giám đốc Lâm, anh không thể đối xử với chúng tôi như vậy, Niệm Sơ là con trai của anh mà” Lâm Thùy Ngọc bối rối…bắt đầu suy tính Không thể như vậy được.
Lê Nhật Linh đã biết tới sự tồn tại của Niệm Sơ, sau bao nhiêu ồn ào Lâm Quân nên cảm thấy Lê Nhật Linh không phải người vợ tốt, cảm thấy phiền mới đúng. Tại sao lại có thể đuổi Niệm Sơ đi chứ? Niệm Sơ là đứa con ruột thịt của anh mà!
“Tôi biết rõ nó là con của tôi, nhưng tương lai tôi và vợ của tôi cũng có thể sinh thêm thật nhiều thật nhiều đứa trẻ khác. Nếu như các người cho rằng đứa bé không nên có mặt trên đời này thật sự có thể làm loạn cuộc sống của tôi, vậy thì tôi chỉ có thể sớm đưa cho các người một đáp án chính xác.” Lâm Quân chỉ có trước mặt Lê Nhật Linh mới luôn cảm thấy bất an, còn trước mặt người khác anh luôn là người có ý chí sắt đá, quyết đoán và tàn nhẫn: “Hoặc là mang theo đứa trẻ này ra nước ngoài, hoặc là…”
Anh dừng một chút, ánh mắt rũ xuống, chống lại ánh mắt bất an của Lâm Niệm Sơ: “Nếu như đã không muốn chữa bệnh, muốn chết vậy thì chết luôn là được rồi, nó thế này cũng đâu khác gì đi tìm chết, giữa tôi và nó căn bản cũng không có tình cảm, tôi cần gì phải để ý đến sự sống chết của một người xa lạ”
Hoàng Ánh nghe xong mặt mũi trắng bệch, kéo tay Lâm Quân không cho hẳn nói lếp: “Quân, không nên nói những lời này trước mặt đứa bé.”
“Mẹ, sự nhãn nại và sức chịu đựng của con cũng có giới hạn” Lâm Quân tựa như muốn làm thật, muốn vứt bỏ đứa bé này.
“Mẹ không đồng ý, nếu như con thật sự muốn ép cháu của mẹ chết, vậy thì giết mẹ luôn cho rồi”