“Không phải khi nãy còn hỏi ta muốn làm gì sao? Nàng nói xem, ta mang nàng đến đây để làm chi?” Thác Bạt Liệt thì thầm vào tai Như Ý.
Như Ý cảm thấy tê tê dại dại, cô lập tức giơ nắm tay trắng trẻo của mình lên, đấm vào ngực Thác Bạt Liệt: “Chàng đúng là đồ đáng ghét!” Như Ý vừa nói vừa bĩu môi, cũng không biết là do vui vẻ hay vì ngại ngùng.
Thác Bạt Liệt giơ một tay ôm Như Ý vào lòng, tay còn lại cầm lấy quyển sách đặt trước mặt, đưa nó cho cô: “Sao ta lại đáng ghét chứ, người thì ta cũng đã thả rồi, đã nói xử lý công việc, nàng xem, nơi này an toàn, hơn nữa cái gì cũng có, tất nhiên phải làm chuyện này rồi.”
Như Ý ngẩng đầu nhìn quyển sách hắn ta đưa cho mình, lập tức hiểu ý hắn ngay, gương mặt cô có vẻ hơi kỳ lạ.
Thác Bạt Liệt cũng không tiếp tục giữ nổi nụ cười mỉm nữa mà bật cười: “Như Ý à, nàng như thế này cũng làm lòng ta mê mẩn!” Nói dứt lời bèn ôm cả Như Ý và quyển sách vào lòng mình.
“Được rồi, nàng cứ việc nghiền ngẫm đi, trẫm cho cử người mang đồ đạc sang đây, còn về phần Phượng Nghi cung, gần đây cũng không cần phải trở về đó nữa, hơn nữa đến tối trẫm sẽ đến với nàng.” Thác Bạt Liệt chớp chớp mắt, nở nụ cười đầy mờ ám rồi mới bỏ đi.
Thác Bạt Liệt vừa mới đi chưa được bao lâu, thái hậu đã đến.
“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu!” Không thể không lễ phép với bà ta, cho dù Thác Bạt Liệt càng biết nhiều về những hành vi của thái hậu càng thấy bất mãn, nhưng hắn vẫn phải giả vờ không biết bất cứ thứ gì cả, chỉ có điều, cảm giác của hắn ta với thái hậu đã khác xưa, càng lớn lên, càng hiểu chuyện thì hắn lại càng căm ghét thái hậu.
Thái hậu làm như không hề nhìn thấy vẻ xa cách của Thác Bạt Liệt, vẫn niềm nở nắm tay của hắn, lập tức cười nói: “Đã lâu rồi không gặp con, ta nhớ con vô cùng, bởi vậy ai gia mới tự quyết định đến thăm con đây!” Thái hậu tỏ ra quan tâm đến hắn như một người mẫu thân hiền.
Thác Bạt Liệt thật sự rất không thích cách ăn nói như thế này, giả dối, hắn thích cách đối thoại thẳng thắn giữa Như Ý với mình hơn bà ta nhiều.
“Tất cả các ngươi đều lui xuống hết đi!” Thác Bạt Liệt căn dặn người hầu kẻ hạ bên cạnh.
Loading...
Cả thảy thái giám và cung nữ nhìn thấy hai người họ muốn tâm sự với nhau, bèn vội vã lui xuống.
Bây giờ, căn phòng trở nên yên tĩnh hẳn, chỉ còn lại thái hậu với Thác Bạt Liệt mà thôi.
“Có chuyện gì, người nói đi!” Thác Bạt Liệt đã hiểu thái hậu lắm, bình thường không có việc gì cần thì bà ta sẽ không đi tìm mình.
Sắc mặt thái hậu chợt thay đổi, nhưng cũng xem như không tiếp tục giả vờ nữa: “Ta cũng không vòng vo nữa, tại sao con lại thả Trác đại tướng quân vậy chứ, con có biết thả ông ta sẽ có hậu quả gì hay không?” Thái hậu nghiêm túc hỏi Thác Bạt Liệt.
Thác Bạt Liệt cười lạnh: “Sao người lại biết được tin tức này? Vệ quốc công à? Hai người qua lại thân thiết thật nhỉ?” Thạt Bạt Liệt không khỏi mỉa mai thái hậu, bây giờ hắn ta đã là vương, những người này còn nghĩ hắn vẫn còn là con nít ư? Không ngờ bọn họ lại phớt lờ sự tồn tại của hắn.
Thái hậu hơi sa sầm mặt, thực chất trong lòng bà ta rất buồn bã. Bà ta luôn hy vọng rằng, cho dù mọi người đều không hiểu bà ta nhưng ít nhất có một người hiểu bà ta là được, thật không ngờ Thác Bạt Liệt cũng hiểu lầm mình như vậy, có điiều, bây giờ tranh luận cũng không có ích gì.
“Con biết rằng chuyện này không quan trọng mà, quan trọng nhất là nếu như Trác đại tướng quân rơi vào tay Như Ý thì sẽ không thể bắt ông ta lại được nữa!” Thái hậu nói như vậy, chỉ hy vọng Thác Bạt Liệt có thể xem trọng chuyện này.
Nhưng mà, lời của bà ta càng làm Thác Bạt Liệt cảm thấy khó hiểu, hơn nữa còn nghi ngờ hỏi: “Sao người vẫn luôn mang định kiến về Như Ý thế, chuyện gì có liên quan gì đến nàng ấy đâu!” Thác Bạt Liệt không thể hiểu nổi tại sao thái hậu lại bài xích Như Ý một cách lạ lùng như vậy, thậm chí còn tránh né cô ấy như rắn rết, trước đây có mấy lần Như Ý gặp chuyện không may, có thể nói rằng Thái hậu đều phát huy được một ít “tác dụng” đấy.
Thực chất trong lòng thái hậu cảm thấy hết sức mâu thuẫn, giống như ma quỷ đã nói với bà ta rằng không thể giữ Như Ý lại được vậy, nhưng rõ ràng là lý do này không có sức thuyết phục: “Không phải ta đã nói rồi sao? Người nào mà có quan hệ thân thiết với Trác phủ thì đều không phải hạng tốt lành gì cả, hơn nữa nếu như con tha cho Trác đại tướng quân, con có biết hậu quả sẽ như thế nào hay không?” Để tăng thêm sức thuyết phục, bà ta nói lại Thác Bạt Liệt nghe những gì Vệ quốc công từng bảo bà ta.
Thác Bạt Liệt hơi ngây người: “Người nói xem, hậu quả sẽ như thế nào?” Hắn ta nhìn dáng vẻ khó xử của thái hậu, cũng biết chắc chắn Trác đại tướng quân rất hữu dụng.
Thái hậu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi mới lấy hết dũng khí đáp: “Trác đại tướng quân bị trúng lời nguyền, không thể nói chuyện bình thường được mà chỉ có thể kêu gào mà thôi, việc này chắc là con cũng biết nhỉ. Nhưng thực chất, tiếng gào của ông ta cũng giống với thú thần vậy, chỉ có ông ta mới có thể giao tiếp với thú thần được thôi!” Thái hậu đã hiểu được chuyện này từ những lời của Vệ quốc công.
Gương mặt Thác Bạt Liệt lộ ra vẻ ngạc nhiên, rồi hắn lập tức nói ngay: “Trẫm đã biết rồi, cảm ơn mẫu hậu nhắc nhở!” Hiện giờ Thác Bạt Liệt rất muốn biết Như Ý đã giấu Trác đại tướng quân ở nơi nào, đến lúc đó tìm thấy ông ta là được, mặc dù coi như hắn đã hiểu được chuyện này rất quan trọng, nhưng nào có thể thay đổi kết quả của mọi chuyện.
Nghe Thác Bạt Liệt nói như thế, thái hậu hơi ngạc nhiên hỏi: “Con vẫn không chịu tin những lời mẫu hậu nói hay sao? Mẫu hậu nói thật hết đấy!” Thái hậu cứ ngỡ Thác Bạt Liệt không tin tưởng bà ta, nên mới dùng câu nói ấy để bịt miệng mình lại, trông bà ta có vẻ hết sức bất lực.
“Không phải ta không tin, mẫu hậu, ta đã biết rồi, nhưng Trác đại tướng quân đã bị Như Ý đưa đi mất, bây giờ ta không biết ông ấy đang ở đâu, bởi thế ta biết phải làm như thế nào rồi!” Thác Bạt Liệt giải thích như thế, hắn ta cảm thấy không có chuyện gì lớn lao cả.
Thái hậu đã hiểu được ý của Thác Bạt Liệt, chỉ có điều không ngờ rằng lại để cho Như Ý phỗng tay trên.
“Nếu đã là thế thì ai gia đi trước, con phải thường xuyên chú ý đến động tĩnh của Trác phủ đấy, đừng có qua loa cho xong việc!” Thái hậu dặn dò thêm vài câu rồi mới đi về.
“Minh Hổ, Minh Lang đâu rồi?” Thác Bạt Liệt đã sai người theo dõi Như Ý, nếu như Như Ý giấu Trác đại tướng quân đi thì chắc chắn phải có người đi theo cô ấy, tại sao đến bây giờ hai người họ vẫn còn chưa trở về, lẽ nào Như Ý đã biết sao?
“Thưa Hoàng thượng, hai người Minh Hổ, Minh Lang bị thương, bây giờ vẫn còn nằm bẹp giường, không có nguy hiểm lớn nhưng vẫn còn hôn mê chưa tỉnh!” Một tay thuộc hạ đến báo cáo lại cho Thát Bạt Liệt.
Sắc mặt Thác Bạt Liệt khẽ thay đổi, người mà hắn nghi ngờ đầu tiên là Như Ý, có lẽ Như Ý đã biết được, nhưng cô ấy biết được từ đâu kia chứ.
“Các ngươi gọi Lý công công đến gặp Trẫm ngay.” Thát Bạt Liệt cảm thấy gần đây sức khỏe của Lý công công càng lúc càng không tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bệnh nằm liệt giường, bây giờ trong số những người bên cạnh, số người đáng để tin tưởng càng lúc càng ít đi, thậm chí hắn ta còn cảm thấy rất mệt mỏi.
Lý công công vừa từ nơi ấy trở về, đã chuẩn bị chu đáo hết mọi thứ, nghe có tiếng động bên ngoài bèn vội vàng nằm xuống giường.
“Lý công công, truyền lệnh của Hoàng thượng, gọi ông đến Ngự thư phòng ngay lập tức.” Tay thuộc hạ ban nãy nhanh chóng đến nơi ở của Lý công công, dặn dò ông ta.
Lý công công ho vài tiếng rồi mới đáp: “Nô tài tuân chỉ, nô tài sẽ đi ngay.” Thân phận của Lý công công khá là đặc biệt, vì vậy những người này đều tương đối cung kính với ông ta, bởi vì ông ta cũng khá là có tiếng nói trước mặt Thát Bạt Liệt.
Lý công công mau chóng ngồi dậy, nhưng vừa mặc đồ vừa nghi ngờ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bởi vì mọi thứ xảy ra quá đột ngột, lẽ nào chuyện vừa nãy đã bị phát hiện ra à, không thể nào, ông ta cẩn thận đến như vậy kia mà.
Xem ra chỉ co thể đi bước nào tính bước đó thôi vậy.
“Nô tài khấu kiến Hoàng thượng!” Lý công công đi đến Ngự thư phòng, Thát Bạt Liệt đã đợi ông ta được một lúc rồi, vốn dĩ Lý công công muốn quỳ, nhưng không biết Thác Bạt Liệt thấy ông ta yếu ớt mà thương hay tại vì sao, dù sao hắn ta cũng đỡ Lý công công dậy, không muốn để ông ta quỳ xuống.
“Lý công công, hôm nay ngươi bị bệnh, đáng lý phải để ngươi nghỉ ngơi cho lại sức, nhưng Trẫm có vài chuyện không hiểu nên mới muốn hỏi ngươi thử?” Thác Bạt Liệt nói một cách hết sức nghiêm túc.
Thấy vẻ mặt của Thác Bạt Liệt, rốt cuộc tảng đá đang đè nặng trong lòng ông ta, khiến ông ta không sao thở nổi cũng đã được nhấc lên, bây giờ vẫn chưa đến thời điểm quan trọng, đừng để xảy ra chuyện gì mới tốt.
“Trẫm muốn biết có bao nhiêu người biết được cái gọi là ‘chân tướng’ trong chuyện xảy ra hồi năm đó?” Hiện giờ Thác Bạt Liệt cảm thấy có quá nhiều người biết được chuyện này, chứ bằng không sao ai nấy đều muốn đoạt được mấy thứ đó kia chứ.
Nghe Thác Bạt Liệt hỏi như vậy, tảng đá trong lòng Lý công công cũng xem như đã được dỡ đi hẳn rồi.
“Thưa Hoàng thượng, có một người thần bí, còn có tiên Hoànng, Trác lão tướng quân, Vệ quốc công, sau đó có thêm vài người biết được chuyện này, như là thái hậu, cuối cùng là nô tài ạ!” Vốn dĩ Lý công công muốn thẳng luôn chính là nô tài, nhưng rồi ông ta lại nghĩ, nếu như bất cẩn để mấy lời này lọt vào tai Vệ quốc công, vậy thì có phải ông ta sẽ đoán ra ngay người thần bí ấy là bản thân mình rồi không.
Thác Bạt Liệt cảm thấy hơi khó hiểu: “Vậy thì tại sao Như Ý lại biết nhiều thế, thậm chí còn biết nhiều hơn cả Trẫm nữa!” Thác Bạt Liệt càng nghĩ càng cảm thấy bực bội, sao mình không giống Hoàng đế một chút nào hết, cảm giác này khiến cho một ngọn lửa giận lạ lùng chợt bùng lên trong lòng hắn.
Lý công công có thể đoán được đại khái chuyện gì đã xảy ra, bèn nói ngay: “Theo như những lời Hoàng thượng nói, Hoàng hậu biết được nội dung trong cuốn sách ấy, vậy thì chứng tỏ Hoàng hậu có khả năng này, bởi vậy, Hoàng thượng cần gì phải canh cánh trong lòng chứ, huống hồ chi, Hoàng thượng cảm thấy Hoàng hậu có yêu mình không?”
“Buồn cười, Hoàng hậu không yêu Trẫm thì yêu ai được?” Thác Bạt Liệt dứt khoát phản bác, cho dù không chắc chắn thì hắn vẫn phải nói như vậy, đây là tôn nghiêm của người đàn ông, huống hồ chi, hắn và Như Ý cùng nhau vào sống ra chết biết bao nhiêu phen, hắn tin rằng Như Ý yêu mình.
Lý công công cười nhẹ: “Vậy thì sao Hoàng hậu nương nương lại làm hại Hoàng thượng được kia chứ, Hoàng thượng nên tin tưởng Hoàng hậu mới đúng!” Lý công công chỉ nói đến đây, ông ta tin rằng Hoàng thượng sẽ hiểu được.
Quả nhiên sắc mặt Hoàng thượng dịu dàng hơn rất nhiều, dường như hắn ta bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.
“Khụ khụ…” Lý công công cố ý ho vài tiếng.
Thác Bạt Liệt lập tức nhìn ông ta, nói rằng: “Ngươi trở về nghỉ ngơi trước đi.”
Lý công công tạ ơn Thác Bạt Liệt ròi lui xuống, chỉ có điều không nhìn thấy Như Ý ở đây, làm ông ta cảm thấy hết sức kỳ quặc.
Thác Bạt Liệt chậm rãi nhớ đến gương mặt của Như Ý, không biết bây giờ nàng ấy đã đọc đến dâu rồi, cũng đúng, mặc dù có nhiều lúc Như Ý nghĩ khác mình, nhưng từ trước đến nay nàng ấy chưa từng làm hại gì đến mình, sao mình lại vì chuyện này mà phủ nhận tình yêu nàng ấy dành cho mình kia chứ.
Thác Bạt Liệt vén rèm trúc đi vào trong phòng, nhìn thấy Như Ý ôm cuốn sách ngủ quên mất, khiến cho hắn ta bất lực lắc lắc dầu, rồi lập tức cảm thấy đau lòng, bèn đi qua bế Như Ý lên giường.
Thực chất lúc Thác Bạt Liệt quay trở lại, Như Ý đã tỉnh giấc, nhưng cô vẫn giả vờ mình đã ngủ say, muốn xem thử xem Thác Bạt Liệt sẽ tỏ thái độ như thế nào với mình, ánh mắt dịu dàng của hắn lướt trên gương mặt cô, cô có cảm nhận được, bèn thấy hết sức ấm lòng.
“Chàng về rồi à?” Như Ý lim dim mở mắt, giọng nói pha lẫn vẻ mệt mỏi và đôi phần yếu ớt, nhìn Thác Bạt Liệt bằng ánh mắt trong trẻo như hồ nước thu.
Thác Bạt Liệt thấy Như Ý đã tỉnh dậy, nhưng giọng nói của cô nghe có vẻ mệt mỏi, bèn thấy thương xót vô vàn: “Ừm, ta về rồi! Nàng đọc được gì rồi!” Đây là thời điểm quan trọng của Thác Bạt Liệt, mặc dù hắn ta không an ủi mình nhiều, nhưng Như Ý vẫn hiểu được lòng hắn, dù sao đi nữa, hai người đã ở bên nhau một thời gian khá lâu rồi.