Tử Yên nhẹ nhàng bái lạy: “Thưa Hoàng hậu, nếu Hoàng thượng gọi nương nương thì nô tỳ cũng không cần phải đi theo rồi!” Quan hệ giữa Tử Yên và Như Ý không giống như quan hệ chủ tớ, mà giống như tỷ muội hơn, Như Ý từng nói với Tử Yên rằng, nàng ta có thể nói chữ “không”.
Như Ý gật đầu, xem như cho phép Tử Yên ở lại.
Nhưng mà, Như Ý lại không biết rằng, lúc cô trở về sau khi phiên dịch xong quyển sách đã không còn nhìn thấy bóng dáng Tử Yên đâu nữa, càng không ngờ người mà cô nghĩ rằng không có quá khứ phức tạp ấy lại tiếp tục sa mình vào đó, cho đến khi sinh mệnh lụi tàn.
Nhưng đó đều là chuyện của sau này, Như Ý cũng sốt ruột chạy về phía Ngự thư phòng.
“Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng.” Có hạ nhân ở đây, Như Ý ra dáng lễ phép giống như một Hoàng hậu.
Thác Bạt Liệt cũng chiều theo ý Như Ý, hắn lập tức nói với người hầu kẻ hạ bên cạnh: “Các ngươi lui xuống trước đi.”
Căn phòng lập tức chỉ còn lại hai người Như Ý và Thác Bạt Liệt.
Thác Bạt Liệt cười hờ hững: “Người này là do Trẫm đưa vào cung, may nhờ có nàng, nếu nàng không báo cho Trẫm biết, e rằng nàng ta đã rơi vào tay Vệ quốc công rồi!” Sau khi phân tích, Thác Bạt Liệt đã đoán được rằng có lẽ nàng ta là người của Vệ quốc công.
Như Ý ngạc nhiên nhìn Thác Bạt Liệt: “Vệ quốc công? Chuyện này là sao?” Trông Như Ý có vẻ rất lúng túng, sự ngờ vực giăng kín đôi mắt cô.
Suýt chút nữa là Thát Bạc Liệt đã bị lừa bởi vẻ mặt của Như Ý, nhưng hắn ta tự nói với chính mình, Như Ý phải có khả năng này mới đúng, chứ bằng không sao lại khiến Trác Lỗi phái người đi đón chứ?
“Rõ ràng nàng biết vì sao, tại sao lại giả vờ như không biết gì cả chứ? Thác Bạt Liệt không biết cớ vì sao Như Ý đã hiểu rõ mọi chuyện, nhưng vẻ mặt hết sức ngạc nhiên, diễn cho ai xem đây?
Như Ý nghe Thác Bạt Liệt hỏi như thế, vẻ mặt lập tức trở nên buồn bã, không hề giấu giếm chút nào, cô nhìn Thác Bạt Liệt chăm chú: “Hoàng thượng! Chàng có chắc rằng mình muốn hỏi câu đó vào thời điểm này không?” Như Ý không muốn gây nhau với Thác Bạt Liệt, cô biết phụ thân vẫn còn đợi mình, thời gian một tuần không còn được bao nhiêu nữa.
Loading...
Thác Bạt Liệt bị nét buồn bã không hề che giấu của Như Ý làm cho xốn xang đôi mắt, hắn ta không ngờ mình lại quan tâm đến cô tới mức này: “Được rồi, chúng ta không nói chuyện nữa, nàng có thể đưa ông ta đi, nhưng nếu như Trác phủ làm phản, Trẫm muốn xem xem nàng sẽ ăn nói thế nào với Trẫm!” Sở dĩ Thác Bạt Liệt nói như vậy khi nãy hắn ta nhìn thấy Trác lão tướng quân, mặc dù hắn vẫn còn ôm hận trong lòng, nhưng đồng thời cũng thấy cảm thán, ông ta vốn là danh tướng một thời, mà bây giờ lại trở thành như vậy.
Như Ý đã chuẩn bị tâm lý, cũng đã nhìn thấy triệu chứng trước khi nổi điên của phụ thân, tưởng tượng thôi cũng biết không tốt vào đâu được.
“Yên tâm đi, cứ giao phụ thân lại cho ta, ta sẽ sắp xếp ổn thỏa, bất cứ khi nào cũng có thể đến gặp chàng, chàng đừng quan tâm đến việc ta sẽ sắp xếp như thế nào!” Hiện giờ Như Ý chỉ muốn hỏi câu này mà thôi, còn những thứ khác, tạm thời cô không muốn tranh luận, không muốn nhúng tay vào nữa, thậm chí còn ngây thơ nghĩ rằng, nếu như làm rõ ràng sự thật của mọi chuyện rồi thì không cần phải giải thích, Thác Bạt Liệt cũng sẽ không căm hận như thế nữa!
“Người đâu!” Thác Bạt Liệt cất tiếng gọi, hai thị vệ nhanh chóng tiến vào Ngự thư phòng.
“Thưa Hoàng thượng!” Hai người nọ cung cung kính kính đứng trước mặt Thác Bạt Liệt, chờ đợi hắn ta ra mệnh lệnh.
Thác Bạt Liệt gật đầu: “Các ngươi dắt Hoàng hậu nương nương đi đón người mới vừa đưa về ngày hôm nay.” Nói dứt lời bèn không nhìn Như Ý nữa, chỉ phất tay rồi quay người đi, ngẩn người nhìn bức tranh phía sau lưng.
“Hoàng hậu nương nương, mời người đi phía này.” Hai tên thị vệ nghiêng người, để Như Ý đi trước.
Được hai tên thị vệ ấy dẫn đường, Như Ý nhanh chóng đi về phía thiên lao, đã lâu rồi cô chưa đến nơi ấy, Như Ý vẫn còn nhớ lần trước đến thiên lao là khi nào ư? Có lẽ lúc ấy đều tại thái hậu cả!
Lúc Trác đại tướng quân được đưa đến mặt Như Ý, Như Ý không khỏi bụm chặt miệng mình, không gặp người có bao nhiêu lâu đâu, không ngờ phụ thân của mình lại trở thành như vậy, nếu như có thể dùng “trăm ngàn lỗ thủng” để hình dung cơ thể con người thì dáng vẻ hiện tại của phụ thân cũng từa tựa như thế.
“Khốn kiếp, các ngươi đưa phụ thân về mà lại đối xử với người như vậy ư?” Như Ý rất tức giận, nhưng cô biết ai là kẻ đầu têu, nhưng bây giờ cô không thể tranh biện với hắn ta được, lúc này là thời điểm bất thường, bởi vậy cô chỉ đành vung tay cho kẻ bên cạnh một cái tát, chỉ vì chuyển dời nỗi đau trong lòng mình đi mà thôi.
Người bị Như Ý giáng cho một cái tát bất ngờ hoảng hốt quỳ rạp xuống đất, chỉ sợ mình phải tiếp tục chịu đựng mưa to bão dữ mà thôi.
Nhưng mà, mặc dù Như Ý tức giận nhưng cái tát đó đã chứa hết sức lực của mình, cô sẽ không lãng phí tinh thần và sức lực trên những chuyện như thế này.
Thật ra Như Ý vừa ra ngoài là đã có người đi theo sau lưng cô, nhưng cô biết đó là ai, lúc cô cứu lão tướng quân khỏi nơi này, hai kẻ tùy tùng lập tức cảm thấy vùng gáy mình đau nhói, rồi ngã sõng soài xuống đất.
“Thúc đến rồi à, mau đưa người đi đi!” Như Ý nhìn thấy người thần bí, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, dù gì đi chăng nữa, không nói đến việc người của mình cứu người một cách trắng trợn sẽ dẫn đến nguy hiểm, hơn nữa chưa chắc cứu người đã là chuyện tốt, không ngờ người thần bí lại xuất hiện đúng lúc như vậy.
Người thần bí khẽ gật đầu rồi ôm Trác đại tướng quân vào căn phòng bí mật.
Không biết có phải vì đã gặp được Thái Thượng Hoàng hay không mà khi nãy Trác đại tướng quân còn hơi ngẩn ngơ, bây giờ đã tỉnh táo hơn nhiều, ánh mắt có vẻ hơi lạ lùng…
“Ớ ơ ơ…” Bởi vì Trác đại tướng quân đã mất đi khả năng nói chuyện, bởi vậy bây giờ ông ta chỉ có thể phát ra âm thanh thê lương mà thôi.
Như Ý nhìn thấy thế, trong lòng cảm thấy buồn bã vô cùng, cô lập tức nói với người thần bí: “Bảy ngày nay phải làm phiền ngươi rồi, ta sẽ nhanh chóng xử lý ổn thỏa mọi chuyện!” Như Ý lại nói một cách thành khẩn, cô cũng không tiếp tục nán lại đây nữa mà bỏ đi ngay.
“Thái hậu, bà nói thử xem chuyện này là sao chứ?” Người của Vệ quốc công cũng nhanh chóng đến Kinh thành, vừa tới đã tỏ ra hết sức kích động.
Thái hậu ngạc nhiên nhìn Vệ quốc công, không biết lại sao ông ta lại tức giận như thế: “Có chuyện gì mà ông lại giận dữ như vậy?” Rõ ràng mình đã sắp đặt ổn thỏa hết mọi chuyện rồi, sao ông ta lại như thế?
Vệ quốc công hừ lạnh: “Bà lấy tin tức gì đâu ra vậy? Tại sao có kẻ khác biết được mà cướp Trác lão tướng quân đi rồi?” Vệ quốc công tức giận chất vấn bà ta.
Thái hậu vừa nghe thấy thế bèn hiểu ngay vì sao ông ta lại giận dữ, bà ta phải trả lời câu hỏi này thế nào đây?
“Có phải Thác Bạt Liệt đã phát hiện ra bí mật này hay không, bởi vậy sợ bị người khác cướp đi mất với cử người đi đón?” Thái hậu nghĩ đến cũng có khả năng như vậy, chứ bằng không sao Thác Bạt Liệt lại biết đến cuốn sách và con thú thần đó chứ?
Vệ quốc công cảm thấy bà ta nói cũng đúng, rồi lập tức nghĩ đến một vấn đề: “À phải rồi, Thác Bạt Liệt vẫn còn chưa đọc cuốn sách ấy, sao hắn ta lại biết đến sự tồn tại của con thú thần? Lúc Thái Thượng Hoàng qua đời, Thác Bạt Liệt còn chưa lớn, hơn nữa bà vẫn luôn kè kè bên cạnh hắn ta đúng không?” Vệ quốc công chợt nhớ đến chuyện hồi năm ấy, bèn cảm thấy không ngờ bản thân mình đã bỏ lỡ chuyện lớn như vậy.
Lời nói của Vệ quốc công cũng đã nhắc nhở Thái hậu, đến bây giờ Thái hậu mới ý thức được không ngờ mình lại quên mất chuyện quan trọng nhường này: “Ý của ông là vẫn còn có ai đó bên cạnh Thác Bạt Liệt biết ẩn tình của các người à?” Thái hậu nhìn Vệ quốc công rồi nói.
Vệ quốc công gật đầu, rồi lập tức nhíu chặt mày, ông ta nhớ rằng một thời gian trước còn nghĩ thư xem người đó đã đi đâu rồi, bây giờ xem ra có thể đã đến bên cạnh Thác Bạt Liệt rồi: “Có thể người đó đã đi theo Thác Bạt Liệt, hơn nữa rất được Thác Bạt Liệt tin tưởng!”
Thái hậu nghĩ đến những người kề cận bên Thác Bạt Liệt, còn được Thác Bạt Liệt tin tưởng: “Ông nói Lý công công à, nhưng ông ta là thái giám kia mà!” Đột nhiên Thái hậu bật thốt lên như thể đã nhớ đến chuyện gì đó, nhưng rồi lập tức cảm thấy không thể nào.
Vệ quốc công cười lạnh: “Thái giám? Vậy thì phải xem xem là thái giám thật hay là thái giám giả rồi!”
Xem như thái hậu đã hiểu rõ, vì sao bà ta vẫn luôn không biết người thần bí ấy là ai, cũng không tìm được bất kỳ manh mối nào cả, thật không ngờ lại ẩn mình gần bà ta đến thế, đúng là nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất!
“Mấy người lo do thám phía Thác Bạt Liệt đi, ta sẽ đi bắt thần thú, đến lúc đó sẽ dẫn bà đi xem nơi ấy, để bà biết nơi ấy đẹp đến mức nào, khiến cho mọi người say mê đến nhường nào!” Vệ quốc công nói đến đây, mắt ông ta bừng sáng, dường như đã đến được nơi đó lần nữa rồi vậy.
“Hoàng thượng, thần thiếp đã về rồi!” Như Ý thấy Thác Bạt Liệt thẫn thờ nhìn ra ngoài khung cửa sổ, bèn kề bên tai hắn ta, thì thầm nói.
Thác Bạt Liệt quay đầu nhìn Như Ý, rồi lập tức nói ngay: “Như Ý à, tại sao gần đây Trẫm thường hay cảm thấy có gì đó ở nơi xa xôi đang kêu gọi trẫm, hơn nữa ngày càng trở nên mãnh liệt kia chứ?” Thác Bạt Liệt lại trầm ngâm suy tư vấn đề này, hắn vẫn luôn nghĩ đến nó, nhưng lại không thể hình dung nổi cảm giác ấy.
Nhìn thấy vẻ mặt của Thác Bạt Liệt, nghe những lời anh ta nói, ý thức của Như Ý tự động nhớ về lúc mình mất trí nhớ, thú thần đã kêu gọi mình như thế nào, tình hình lúc này, có phải là… thật khéo làm sao, nơi mà Thác Bạt Liệt nhìn lại đúng là nơi thần bí ấy.
Thú thần kêu gọi, minh chủ xuất hiện, song tử nhập động, vạn chúng quy về một mối!
Một loạt chữ nảy lên trong đầu Như Ý, song tử ấy là ai? Còn có một con thú thần đang chờ đợi chủ nhân của mình nữa, có phải là Thác Bạt Liệt hay không? Như Ý nhìn Thác Bạt Liệt chằm chằm không chớp mắt.
“Nàng nhìn ta thế làm gì?” Có thể vì Thác Bạt Liệt đã cảm khái xong rồi, mà cũng có thể vì ánh mắt của Như Ý làm hắn ta thấy nóng bức, dù sao đi chăng nữa, Thác Bạt Liệt đã tỉnh táo trở lại rồi.
Như Ý quay mặt đi, lập tức nói ngay: “Chàng thu hút ta hơn là phong cảnh mà chàng xem!” Như Ý chỉ tùy tiện đáp lại, nhưng lại khiến cho Thát Bạt Liệt cảm thấy hết sức thỏa mãn.
Thác Bạt Liệt mỉm cười, trả lời rằng: “Nàng đã sắp xếp Trác đại tướng quân ở đâu vậy?” Không ngờ Như Ý lại nhanh nhẹn như vậy, mới đây mà đã trở lại rồi.
Như Ý bĩu môi, liếc nhìn Thác Bạt Liệt rồi nói: “Chàng muốn biết để làm gì? Ta không muốn nói cho chàng đâu!” Như Ý nói thẳng thừng, cũng không sợ Thác Bạt Liệt nổi giận.
Thấy Như Ý tỏ vẻ như thế, Thác Bạt Liệt cũng không hỏi nhiều nữa: “Chúng ta làm chuyện chính đi!” Hắn ta nói rồi bèn dẫn Như Ý vào phòng trong.
Như Ý theo Thác Bạt Liệt đi vào trong,
Nhưng dường như Thác Bạt Liệt tính không để Như Ý đi như vậy, hắn quay người nhìn cô, rồi bế bổng cô trong lòng.
“Gì đấy?” Như Ý cảm thấy hơi ngạc nhiên, cô biết nơi này để chứa sách, nhưng Thác Bạt Liệt đang muốn làm gì thế? Ánh mắt Như Ý pha lẫn vẻ tinh nghịch…
“Nhắm mắt lại đi, không nhắm thì ta không đưa nàng đi đâu…!” Thác Bạt Liệt nói dứt lời bèn đợi cô nhắm mắt lại.
Vốn dĩ Như Ý muốn thừa nước đục thả câu, nghĩ cơ quan trong này rất quan trọng, nếu như Thác Bạt Liệt thấy mình không đi vào đó được, nhưng rõ ràng hắn ta giỏi hơn Như Ý nghĩ nhiều, hắn nhìn Như Ý cứ như nhắm mắt lại, không nhìn đường cũng có thể đi đường.
“Được rồi!” Thác Bạt Liệt lên tiếng, Như Ý cứ cảm thấy mình cứ như nô lệ được giải phóng vậy, cô lập tức cảm thấy hăng hái, mở bừng mắt ra, nhưng lại nhìn thấy căn phòng này hết sức đầy đủ, đến giường cũng đã được chuẩn bị trước.
Thoắt chốc Như Ý đã nghĩ lệch đi xa thật xa.
Thác Bạt Liệt thấy Như Ý nhìn chiếc giường chăm chú, gương mặt hơi đỏ ửng, cảm giác tức giận bùng ra, không ngờ lại không nhịn nổi mà bật cười.