Nếu như nói Quách Nhạc chỉ là một võ giả Bát Phẩm bình thường, thì những người khác sẽ không tuyệt vọng như vậy.
Bởi vì sau khi biết được có thần binh xuất thế, cao thủ cả Tô Hành, và thậm chí là tất cả thành phố xung quanh đều đến đây, trong đó có không ít cường giả nằm ở cảnh giới Bát Phẩm.
Nhưng Quách Nhạc lại tu luyện thần công "Kim Chung Tráo" của Thiếu Lâm.
Kim Chung Tráo là một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm, được mệnh danh là chiêu thức phòng ngự mạnh nhất.
Một khi tu luyện thành công, xương cốt phần ngực và lưng sẽ gắn lại với nhau, tựa như trời sinh một khối, không bàn về quyền cước, cho dù là đao kiếm cũng không thể khiến hắn bị thương, da thịt cơ bắp bên ngoài sáng bóng như kim loại vừa nhìn là biết là sử dụng Kim Chung Tráo.
Nếu như luyện đến mức cao nhất thì sẽ đạt đến trình độ kim cương bất hoại, bách độc bất xâm, không cần động võ cũng có thể vô địch thiên hạ!
Mà bây giờ, Quách Nhạc để lộ cánh tay màu vàng nhạt, đủ để chứng minh hắn đã luyện được thần công Kim Chung Tráo đến cảnh giới thành công.
Trừ phi là võ giả Cửu Phẩm, vận dụng tuyệt đối sức mạnh mang tính áp đảo, còn không cho dù là võ giả cùng cảnh giới, đừng nói đến việc đánh bại hắn, ngay cả gây tổn thương cho hắn cũng khó như lên trời.
Ngay lúc này, dưới võ đài vang lên tiếng cười khẩy: "Hừ... Kim Chung Tráo tuy mạnh nhưng cũng chưa chắc là thần công vô địch đâu. Lão phu sẽ cho cậu thấy!"
Ngay giây sau một ông lão lao lên, nhảy lên võ đài.
Chỉ thấy ông ta mặc đồ đen, khoảng hơn sáu mươi tuổi. Đầu tóc bạc phơ, trên mặt không có nếp nhăn, hai mắt sắc bén như chim ưng, huyệt Thái Dương cao cao nổi lên, vừa nhìn đã biết công lực phi phàm.
"Ưng Trảo Môn, Hạ Phi Hồng, võ giả Bát Phẩm, xin thỉnh giáo!"
Vừa dứt lời, mọi người xung quanh liền kêu lên: "Đây chẳng phải Hạ chưởng môn của Ưng Trảo Môn sao? Nghe nói Ưng Trảo Công của ông ấy đã đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa, đủ để xuyên qua kim loại, phá vỡ đất đá, chỉ một vuốt là khiến đối thủ chết chắc!"
"Đúng vậy! Hạ chưởng môn mười mấy năm trước đã đạt được đến cảnh giới Bát Phẩm, bây giờ chỉ còn cách Cửu Phẩm một bước thôi, biết đâu có thể chiến thắng tên Quách Nhạc kia!"
"Chưa chắc! Theo tôi thấy, chắc Kim Chung Tráo của Quách Nhạc vẫn mạnh hơn một chút"
...
Mọi người ở đây mồm năm miệng mười, màn hình nhỏ trên chỗ ngồi của họ tự động sáng lên, Diệp Phong nhìn thấy nhiều người đang điên cuồng ấn lên màn hình, mặt mày kích động, ánh mắt sáng quắc đầy vẻ hưng phấn.
Có điều vì khoảng cách quá xa, Diệp Phong không thể nhìn rõ trên màn hình rốt cuộc có gì.
Cảm thấy nghi ngờ, cậu liền mở miệng hỏi Sở Kinh Quốc: "Ông nội Sở, quan khách kia đang làm gì vậy?"
Vừa dứt lời, không đợi Sở Kinh Quốc trả lời, Chiến Thiên Qua ngồi bên đã chủ động giải thích:
"Cậu Diệp, đây thực ra là máy đặt cược! Võ đài ngầm này của tôi, ngoài tiến hành thi đấu bán vé ra, mọi người còn có thể dùng tài khoản ngân hàng, đặt cược vào tuyển thủ mình ưng!”
“Ai tinh mắt một đêm là kiếm được bộn bạc, dĩ nhiên cũng có người đoán sai, táng gia bại sản! Thế nào, cậu Diệp có hứng cược vui chút không?"
Diệp Phong nghe xong, đầu lắc như trống bỏi.
Mặc dù Sở Kinh Quốc và Chiến Thiên Qua đều cho rằng cậu là người giới Cổ Võ, nhưng Diệp Phong biết rõ mình chẳng qua chỉ là một tên ngoài ngành thôi!
Bây giờ trong thẻ ngân hàng của cậu chỉ có lẻ tẻ mấy chục nghìn đồng, đó chính là số tiền một triệu còn lại sau khi mua thuốc mà Sở Mai Dung đã đưa.
Có điều võ đài này chắc chắn cũng được coi là một sòng bạc, những quan khách đến đặt cược chắc chắn là người có tiền, có điều là nhà cái đứng sau màn, Chiến Thiên Qua có thể thao túng tỉ lệ cược, sớm quyết định kết quả sau màn, chỉ có thắng chứ không có thua.
Ông ta chỉ ngồi dưới võ đài, mỗi năm cũng kiếm được một đống tiền.
Mà lúc này, cuộc chiến trên võ đài cũng bắt đầu.
Hạ Phi Hồng của Ưng Trảo Môn vươn năm ngón tay ra hóa thành vuốt, trông như cành củi khô lao thẳng đến ngực Quách Nhạc, dường như ý chí võ đạo đều ngưng tụ ở vuốt này, khí thế vô cùng lớn.
"Xẹt!"
Tiếng xé gió vang lên bên tai không dứt.
Nhưng đối mặt với móng vuốt có thể xé tan bộ ngực, Quách Nhạc không hề tránh né, ngược lại khóe miệng còn khẽ nhếch lên, sau đó hắn dồn khí đan điền, nhìn móng vuốt gần trong gang tấc, hắn chợt gầm lên:
"Thải!"
Ngay giây sau, trên người Quách Nhạc đột nhiên phát sáng, xuất hiện tấm bình phong che chở giống chiếc chuông vàng.
"Tranh!"
Hạ Phi Hồng tung móng vuốt vào ngực Quách Nhạc, lại phát ra tiếng gào thét.
Ngay sau đó, Hạ Phi Hồng chỉ cảm thấy trên tay phải mình truyền đến một nguồn sức mạnh chấn động tựa như núi lửa bùng nổ, ông ta "Á" một tiếng, kêu lên thảm thiết, sau đó liên tục lùi về sau bảy tám bước, cho đến khi lùi đến lan can bên cạnh lôi đài mới dừng lại.
Mà năm ngón tay phải của ông ta cũng bị cong queo, xương cốt tay phải đã gãy, đau đớn tận xương tủy, chắc phải dưỡng thương ít nhất một tháng mới lành lại được.
Nhìn lại Quách Nhạc, ngoại trừ áo phần ngực bị khoét ra năm lỗ ngón tay, trên cơ thể hắn không hề có bất kỳ thương tổn nào, khóe miệng, hiện lên nụ cười của kẻ chiến thắng.
"Sao... sao có thể? Kim Chung Tráo của cậu sao có thể mạnh vậy được?", Hạ Phi Hồng không tin được nói.
Ông ta sao biết được, Kim Chung Tráo một khi tu luyện thành công, điểm thần kỳ của nó không chỉ nằm ở lớp phòng ngự vô địch, mà còn có thể lợi dụng rung động cực lớn hóa đòn tấn công của kẻ địch thành kình khí vô hình, hơn nữa có thể tung đòn phản kích gấp mấy lần, mượn lực kẻ địch làm kẻ địch bị thương!
Có nghĩa là chỉ cần đòn tấn công của kẻ địch nằm trong phạm vi của lớp phòng ngự của Kim Chung Tráo thì lực sát thương của kẻ địch mạnh bao nhiêu thì phản lực đánh lại sẽ lớn bấy nhiêu.
Năm ngón tay phải của Hạ Phi Hồng đều gãy, đương nhiên không thể tiếp tục tham chiến, chỉ đành lủi thủi lui xuống võ đài.
Sau đó trong vòng nửa tiếng sau, lại có mấy võ giả Bát Phẩm mơ ước kiếm Thất Tinh Long Uyên, không cam tâm nhảy lên võ đài chiến đấu.
Tuy nhiên Quách Nhạc thể hiện được tư thế vô địch, giống như Minh Vương bất động như núi, đứng tại chỗ không hề cử động, nhưng từ đầu đến cuối không ai có thể làm hắn bị thương.
Có không ít người ở đây bắt đầu có ý định rút lui.
"Tên Quách Nhạc này thực sự quá lợi hại! Kim Chung Tráo của Thiếu Lâm, thần công phòng ngự mạnh nhất quả nhiên là danh bất hư truyền!", có người cảm thán nói.
"Trừ phi có Tông Sư trong truyền thuyết hoặc võ giả Cửu Phẩm xuất hiện, nếu không ở đây chẳng ai có thể là đối thủ của hắn!"
"Không sai! Có vẻ như kiếm Thất Tinh Long Tuyến, tám chín phần nằm trong tay Quách Nhạc rồi!"
...
Khi mọi người cho rằng Quách Nhạc sẽ thắng, đột nhiên dưới võ đài vang lên tiếng xôn xao.
Mười mấy người đàn ông mặc đồng phục màu đen, hành tung thần bí đi vào, trên người còn mang theo mùi máu tanh nồng nặc.
Quan trọng hơn là những người mặc áo đen này đều để râu, trông có vẻ giống người nước Oa.
Đi giữa bọn họ là một anh thanh niên khoảng tầm hai mươi tuổi.
Anh chàng mặc một võ phục truyền thống của nước Oa, dung mạo anh tuấn, đôi mắt hẹp dài thâm sâu, nhưng khinh bỉ cuộc đời, khí thế kiêu ngạo khinh thường lộ ra.
Mà hắn đang cầm một thanh Tachi, sát khí bừng bừng, khác hẳn với khí thế chính trực của kiếm Thất Tinh Long Uyên, tạo ra thế tương phản vô cùng rõ rệt.
Anh chàng trẻ tuổi này tay cầm Tachi phi người lên võ đài, dùng tiếng Hoa Hạ lớ ngớ, cao giọng nói:
"Tại hạ là võ giả nước Oa - Sato Kojiro! Nghe thấy có thần binh xuất thế, nên đến xem sao!"
"Nhưng xin nói thật võ học Hoa Hạ mấy người không chịu nổi một đòn của tôi đâu! Võ giả Hoa Hạ đều là lũ kiến hôi! Nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn giao thần binh ra, nếu không tôi sẽ giết chết các người!"
Nói xong Sato Kojiro liền cười phá lên đầy tàn nhẫn, làm độc cắt cổ với Quách Nhạc, khí thế cực kỳ kiêu căng phách lối!
Lúc này Quách Nhạc còn chưa nói gì, mọi người ở đây ai ai cũng tức giận mắng lớn:
"Mẹ kiếp! Một thằng nhãi đến từ nước Oa mà cũng dám kiêu căng trên đất Hoa Hạ của chúng ta, đúng là điên không chịu nổi!"
“Quách Nhạc, tôi khuyên cậu, đánh thằng nhãi nước Oa đó đến chết đi!"
"Đúng vậy, nếu đã dám đứng trên võ đài thì có nghĩa nó đã ký vào giấy báo tử rồi, chết cũng không tiếc! Quách đại hiệp, để cho nó lĩnh ngộ thần công của Hoa Hạ chúng ta đi!"
Nghe thấy giọng nói tức giận của mọi người Quách Nhạc vẫn trầm lặng như nước, sắc mặt nghiêm túc đến cực điểm.
Khi đối mặt với Sato Kojiro, hắn cảm nhận được áp lực trước đây chưa từng có, đặc biệt ở thanh Tachi của đối phương, thậm chí khiến hắn cảm thấy sự uy hiếp chết chóc.
Nhưng lúc này Quách Nhạc không muốn rút lui.
"Thải!"
Mọi người đột nhiên gầm lên: "Thằng nhóc nước Oa, đến đây, hãy chứng kiến cậu Quách đánh mày đến mức cha mẹ không nhận ra!"
Sau đó bắp thịt trên người Quách Nhạc căng lên, giống như mặc một lớp áo lụa màu vàng kim, cả người tràn đầy sức mạnh, trông vô cùng kiên cố.
Nhìn thấy cảnh này, Sato Kojiro nhếch khóe miệng, sau đó mỉm cười thâm độc, sát khí bạo ngược trên người lộ ra, khí thế cả người lên đến cực điểm.
"Cư Hợp – Bạt Đao Trảm!"
“Nhìn!”
“Hít thở!”
“Rút đao!”
"Chém"
Đòn chém liên hoàn diễn ra trong chớp mắt, khán giả ngồi xem cảm thấy trước mắt tối đen, thậm chí còn không nhìn rõ được bóng dáng của Sato Kojiro, chỉ cảm giác được tiếng đao Tachi xoẹt qua đất trời, như con giao long độc ác tung hoành biển cả.
Một khắc sau, Sato Kojiro lại trở về chỗ cũ, cất kiếm vào vỏ.
Cả quá trình cộng lại chưa đến nửa giây, chín mươi chín phần trăm số người ở đây đều không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Ặc!"
Đúng lúc này, giữa cổ Quách Nhạc xuất hiện một vết đỏ cắt rất bằng, sau đó máu tươi phun ra như suối, nhiễm đỏ mặt đất.
"Rầm!"
Đầu Quách Nhạc rơi xuống đất.
"Bốp!"
Sau đó cơ thể Kim Chung Tráo to lớn của hắn đổ sầm xuống đất, không còn cơ hội sống, chết ngay lập tức.
Lúc này, nơi đây lặng yên như tờ, không một tiếng động, bầu không khí ngưng đọng lạnh như băng.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, không dám tin cảnh tượng trước mặt.
Lúc trước Quách Nhạc còn được mọi người mệnh danh là võ giả Bát Phẩm vô địch thiên hạ, bây giờ lại dễ dàng bị chém chết như vậy sao?
Lúc này Sato Kojiro từ từ bước lên trước, đá cái đầu Quách Nhạc lăn xuống võ đài như đá quá bóng, sỉ nhục Quách Nhạc đến cùng.
Nhưng bây giờ, đối mặt với Sato Kojiro có sức mạnh như sát thần, tất cả mọi người đều im lặng, không dám thở mạnh, dường như có một luồng sức mạnh vô hình ấn họ xuống ghế, khiến họ không dám cử động.
Đột nhiên Sato Kojiro ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh kiêu căng phách lối khiêu chiến mọi người:
"Xin phép nói thẳng, các vị ngồi ở đây đều là cặn bã! Đám ma ốm Đông Á các người chẳng chịu nổi một đòn của tôi!"