Cực Phẩm Tông Sư

Chương 21: Người đầu tiên lên võ đài



Hả? 

Cảm nhận được kiếm khí đáng sợ trong hộp kiếm, tất cả mọi người trong võ đài đều ớn lạnh, trên mặt lộ vẻ khó tin. 

“Ầm!” 

Khi hộp kiếm được mở hoàn toàn, ánh sáng bùng lên như ánh mặt trời, khiến mọi người không thể nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong. 

Tia sáng kéo dài hơn mười giây rồi dần biến mất. 

Ngay sau đó, những tiếng hoan hô vang dội khắp khán đài như núi lửa phun trào. 

Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy cảnh tượng phi thường như vậy, đủ để chứng minh sự thần kỳ của thần binh này. 

Từ xa nhìn lại, chỉ thấy một thanh kiếm dài một mét nằm im trong hộp kiếm, thân kiếm không phải làm bằng vàng, cũng không phải sắt, không biết làm từ chất liệu gì. Có một tia sáng màu vàng nhạt chuyển động xung quanh lưỡi kiếm, giống như những vì sao sáng đến mức người ta không dám nhìn thẳng vào nó. Thân kiếm mờ ảo và thâm trầm như có một con rồng khổng lồ đang nằm trên đó! 

Mặc dù khoảng cách gần trăm mét, nhưng Diệp Phong ở phòng số một vẫn có thể cảm nhận được kiếm khí sắc bén toát ra từ thân kiếm. 

Bất khả chiến bại, đánh đâu thắng đó! 

Dường như trên thế giới này không có vật gì không thể bị phá vỡ bởi thanh kiếm này! 

Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc, người dẫn chương trình đột nhiên nhổ một sợi tóc, sau đó ném về phía lưỡi kiếm của thần binh trên bục. 

Một giây sau, dưới ánh mắt chú ý của mọi người, sợi tóc chỉ còn cách lưỡi kiếm một tấc thì bị một lưỡi kiếm vô hình cắt qua, chẻ đôi, rơi xuống hai bên trên mặt đất. 

Thấy cảnh tượng này, xung quanh vang lên một trận cảm thán: 

“Trời ơi! Chuyện gì xảy ra vậy? Người xưa miêu tả độ sắc bén của một thanh kiếm là ‘chạm nhẹ tóc đứt’! Nhưng bây giờ, sợi tóc này còn chưa chạm vào lưỡi kiếm, sao lại bị chẻ ra?” 

“Chẳng lẽ... Là kiếm khí sắc bén trên thân kiếm thành hình nên mới đạt hiệu quả thần kỳ này?” 

“Thật không thể tin được! Tôi đã luyện võ hơn bốn mươi năm, nhưng chưa từng nghe hoặc nhìn thấy một vũ khí thần kỳ như vậy! Nếu ở thời cổ đại, e rằng nó giống như bảo vật của Hòa Thị Bích, sẽ có hoàng đế dùng mười mấy thành trì trao đổi!” 

... 

Lúc này, người dẫn chương trình tiếp tục nói: “Các vị khán giả, mọi người nhất định đều cảm nhận được sự sắc bén của thanh thần binh này rồi! Tôi nghĩ rằng mọi người rất muốn biết lai lịch của thanh kiếm này, nên tôi cũng không vòng vo nữa! Trải qua nhiều lần được ông chủ chúng tôi kiểm chứng, thanh kiếm này chính là ... " 

Nói đến đây, người dẫn chương trình ngừng lại một chút, hít một hơi thật sâu, giọng run lên vì kích động: 

“Thất ... Tinh ... Long ... Uyên!” 

“Cái gì?” 

Nghe người dẫn chương trình nói vậy, khán giả lại một lần nữa ồ lên: “Có thật không? Không phải trong truyền thuyết kiếm Thất Tinh Long Uyên được mai táng cùng với Đường Thái Tông Lý Thế Dân trong Chiêu Lăng sao?” 

“Không phải không có khả năng! Chiêu Lăng bị trộm, kiếm Thất Tinh Long Uyên lần nữa xuất hiện cũng hợp lý!”, có người phân tích. 

“Thất Tinh Long Uyên là một trong mười đại thần khí thượng cổ! Thần kiếm một khi hiện thế, nhất định sẽ dẫn tới gió tanh mưa máu, xem ra trận so tài đêm nay sẽ là một trận đấu quyết liệt!” 

Trong căn phòng số một, Sở Kinh Quốc nhìn Chiến Thiên Qua với ánh mắt không thể tin, hỏi: “Thiên Qua, thần binh kia thật sự là Thất Tinh Long Uyên trong truyền thuyết sao?” 

“Ông Sở, tôi không dám đảm bảo, nhưng cũng chắc chắn tám chín phần!” Chiến Thiên Qua trầm giọng nói. 

“Ồ...” 

Sở Kinh Quốc nghe vậy hít một hơi thật sâu, trên mặt hiện lên vẻ phức tạp, lẩm bẩm: “Thiên Qua, bảo vật quốc gia như vậy, ông đã vô tư từ bỏ, tấm lòng phóng khoáng và cao thượng này thật khiến người ta cảm thán khâm phục!” 

“Ha ha... Ông Sở quá khen! Thật ra tôi cũng có ý đồ cả, thanh kiếm Thất Tinh Long Uyên này không tầm thường, nó quá nặng, cần bốn võ giả Ngũ Phẩm mới miễn cưỡng nhấc lên được! 

Nếu muốn múa kiếm thành thạo thì ít nhất phải là cường giả cảnh giới Cửu Phẩm! Nếu ở trong tay tôi sẽ chỉ làm bảo vật trở nên mất giá trị, chi bằng đưa nó cho một anh hùng. Tôi cũng có thể dựa vào đó để tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp!” Chiến Thiên Qua mỉm cười giải thích. 

Bên kia, Diệp Phong nhìn kiếm Long Uyên trên lôi đài, trong lòng cũng dâng trào cảm giác khó tả. 

Kiếm Long Uyên là một danh kiếm ở Hoa Hạ cổ đại, nó được xếp trong mười đại thần kiếm cùng với Hiên Viên, Xích Tiêu và Thái A. 

Truyền thuyết kể rằng hai đại kiếm sư Âu Dã Tử và Kiền Tương đã cùng nhau rèn thanh kiếm này. Để rèn được nó, hai người họ đã đục mở Từ Sơn, dẫn dòng suối trong núi tới hồ nước được bao quanh bởi chòm sao Bắc Đẩu bên cạnh lò đúc kiếm tên là “Thất Tinh”. 

Sau khi kiếm thành hình, nhìn xuống thân kiếm giống như leo lên một ngọn núi cao nhìn xuống vực thẳm, mờ ảo và thâm trầm như có một con rồng khổng lồ nằm trên đó, vì vậy được gọi là “Long Uyên”. 

Cái tên Thất Tinh Long Uyên xuất phát từ đây, theo truyền thuyết đây là thanh kiếm của sự chính trực và hào hiệp, ẩn chứa rất nhiều điều huyền diệu. 

... 

Đúng lúc này, giọng nói của ông Ngụy đột nhiên vang lên bên tai Diệp Phong: “Tiểu Phàm, bằng mọi giá cậu phải lấy được thanh kiếm đó!” 

“Hả? Tại sao?” 

Diệp Phong bị giọng nói đột ngột của ông Ngụy dọa sợ hết hồn, nhưng cậu cũng hơi tò mò. 

Kiếm Thất Tinh Long Uyên quả nhiên là phi phàm, nhưng ông Ngụy là Bắc Thần Tiên Tôn. Theo lời ông ấy nói, ở thời kỳ đỉnh cao, ông ấy có thể phá hủy mặt trời, mặt trăng, các ngôi sao trong chớp mắt, hủy diệt hàng trăm ngàn sinh linh chỉ với một ý niệm, sao có thể để ý tới một thần binh của Hoa Hạ chứ? 

“Tiểu Phàm, thanh kiếm này có điểm đó kỳ quái! Nếu như tôi không lầm, bên trong có khí tức trận pháp, mặc dù đơn giản, nhưng nhất định là pháp khí từng được vị tiên tu nào đó sử dụng, nếu cậu lấy được nó thì sức chiến đấu sẽ tăng vọt!” 

Diệp Phong cảm thấy vui mừng khi nghe thấy vậy. 

Theo ông Ngụy giải thích, người bình thường phải mất ít nhất mười năm khổ công tu luyện từ cảnh giới Luyện Khí lên tới cảnh giới Trúc Cơ. 

Mấy ngày nay, Diệp Phong cũng phát hiện linh khí trong trời đất quá mức thiếu thốn. Với sự trợ giúp của khí Huyền Âm trong cơ thể Sở Mai Dung, sau khi đột phá liên tiếp hai cảnh giới, tốc độ của cậu cực kỳ chậm. 

Nếu có thể lấy được Thất Tinh Long Uyên, mặc dù thực lực không thay đổi, nhưng sức chiến đấu lại không giống như trước. 

Nhưng bây giờ thần kiếm xuất thế, rất nhiều người trong võ đài đều nóng lòng muốn thử, hiển nhiên họ đã quyết tâm giành được Thất Tinh Long Uyên. 

Một trận rồng tranh hổ đấu sắp bắt đầu! 

Lúc này, người dẫn chương trình đột nhiên nói: “Các vị khán giả, tôi biết mọi người đều muốn có được kiếm Thất Tinh Long Uyên, nhưng thần binh chỉ có một, ai cũng có thể lên đài khiêu chiến, ai đứng vững tới cuối cùng sẽ là chủ nhân của thanh thần binh này!” 

Nghe người dẫn chương trình nói vậy, tất cả mọi người nhất thời sửng sốt, không ngờ quy tắc này lại được áp dụng trên võ đài thi đấu hôm nay! 

Trong trường hợp này, càng ra sân sớm thì càng bất lợi. 

Ngay cả võ giả Thất Phẩm, Bát Phẩm cũng không thể chiến đấu liên tục không ngừng nghỉ, nếu không cẩn thận rất có thể sẽ bị võ giả thực lực kém hơn chiếm lợi! 

Bỗng chốc, võ đài xuất hiện một tình cảnh vô cùng quỷ dị, tất cả mọi người đều ôm tâm lý ăn hôi, mấy phút sau vẫn không có ai lên đài, bầu không khí vô cùng gượng gạo. 

Lúc này, trong đám người vang lên một tiếng quát hùng hổ: 

“Hừ... Một đám nhát như chuột nhắt, nếu các người đều nhát gan như vậy, vậy thì ông đây không khách khí!” 

Vừa dứt lời, một cái bóng màu đen trong khán phòng nhảy lên, phóng lên trời như đạn đại bác, cuối cùng nhẹ nhàng đáp xuống giữa võ đài. 

“Ầm!” 

Một tiếng động lớn vang lên, bụi đất bay tung tóe. 

Nhìn từ xa, một người đàn ông cao lớn khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, cao gần hai mét, cơ bắp cuồn cuộn cứng rắn như gang đồng, sức mạnh bùng nổ. 

Cánh tay hắn còn to hơn bắp đùi người bình thường, làn da sáng loáng ánh kim, cơ thể vạm vỡ như pháo đài bọc thép di động, khiến người ta cảm thấy bị áp bức mãnh liệt. 

Ánh mắt người đàn ông sắc bén, quét qua mọi người trong khán phòng, trầm giọng nói: 

“Tại hạ Quách Nhạc, là đệ tử của Thiếu Lâm, chuyên luyện Kim Chung Tráo thần công, là võ giả cảnh giới Bát Phẩm!” 

Khi nhắc đến “Bát Phẩm”, giọng của Quách Nhạc cao hơn một chút, vang dội và mạnh mẽ, khí phách đầy vẻ đắc ý. 

Mọi người trong võ đài nghe vậy càng kinh hãi hơn, không ngờ võ giả đầu tiên lên lôi đài lại có thực lực mạnh đến vậy. 

Võ giả phân làm Cửu Phẩm, mỗi Tam Phẩm là một bờ vực lớn. 
Cho dù một người bình thường tu luyện cả đời, nếu không có duyên hay thiên phú thì cũng chỉ có thể dừng lại ở cảnh giới Lục Phẩm mà thôi. 

Võ giả Thất Phẩm đã có thể coi là cao thủ trong hàng trăm người, muốn thăng cấp lên, độ khó sẽ tăng theo cấp số nhân. 

Mà bây giờ người đầu tiên lên võ đài lại là một cường giả Bát Phẩm, điều này khiến rất nhiều võ giả cấp thấp muốn ăn hôi hoàn toàn từ bỏ ý định!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv