Hổ ca không phải là người hay do dự, ngược lại hắn luôn luôn cực kỳ quyết đoán - trước đó không lâu, khi mâu thuẫn giữa Hồng Trúc bang cùng Thanh bang bùng nổ, song phương triển khai chém giết. Hổ ca không chút sợ hãi, ngược lại cho rằng đây là một cơ hội.
Theo sau,hắn bắt được cơ hội lần đó, địa vị trong bang đề cao thật lớn.
Hôm nay, sở dĩ hắn lại do dự như thế, hoàn toàn là bởi vì thân thủ của Trần Phàm quả thật quá khủng bố.
Sau thoáng do dự ngắn ngủi, Hổ ca làm ra quyết định, một quyết định làm cho hắn hối hận, ít nhất...trước mắt là như thế.
Tránh ở mặt sau đám người hắn rõ ràng chứng kiến, những thủ hạ trong ngày thường đánh nhau thật dũng mãnh, một đám giống như những đứa trẻ ngoan trói gà không chặt, ở trước mặt Trần Phàm cho dù một chiêu cũng không đỡ nổi.
Ba mươi giây.
Gần ba mươi giây.
Đám thủ hạ do hắn mang đến ngã xuống một nữa, hơn nữa toàn bộ mất đi sức chiến đấu.
Phát hiện này làm sắc mặt Hổ ca âm trầm tới cực điểm, hắn biết hôm nay đã đá tới tấm sắt, giờ khắc này hắn có chút hối hận đã quá mức khinh địch, thế cho nên không mang theo vũ khí, đã trực tiếp chạy tới đây.
Trong lòng Hổ ca hối hận, nhưng trong lòng Lâm Vũ lại bị sự sợ hãi chiếm cử.
Bởi vì...mỗi khi Trần Phàm đánh ngã một người. đều nhìn hắn cười, nụ cười kia làm cho hắn có loại cảm giác dựng đứng tóc gáy.
Lâm Vũ chỉ là sợ hãi,Phạm Chí Vĩ đứng bên cạnh hắn lại sợ tới mức tiểu trong quần, cả người không ngừng run rẩy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
- Hổ...Hổ ca, mau gọi điện thoại cho cha tôi để cha phái người trợ giúp.
Nhắc tới Hà Lão Lục, vẻ sợ hãi trên mặt Lâm Vũ rốt cục giảm bớt một chút, trên mặt lộ ra biểu tình hung tàn:
- Hôm nay tôi nhất định phải giết chết hắn.
Hổ ca cũng không dựa vào lời Lâm Vũ nói mà làm, bởi vì...hắn biết rõ, với thân thủ khủng bố của Trần Phàm, đoàn người của mình không có khả năng kiên trì được cho tới khi viện binh tới.
Đồng dạng, hắn rất rõ ràng nếu còn tiếp tục như vậy, đoàn người của mình hôm nay xem như đã xong nơi này.
Ngay khi nội tâm Hổ ca còn đang rối rắm, trước mắt hắn bỗng nhiên sáng ngời.
Ngay sau đó hắn buông Lâm Vũ ra, giống như nhìn thấy cửu tinh hướng cứa thang lầu chạy tới.
Cửa thang lầu, Sở Qua trong bộ quần áo phong cách England đang cùng Độc Nhất Đao từ dưới đi lên.
Nhìn đám người đông đúc trong hành lang, nghe mùi máu tanh tràn ngập trong không khí, trong con ngươi Độc Nhất Đao hiện lên một tia ngưng trọng, theo bản năng kéo Sở Qua ra phía sau.
- Sở thiếu, Nhất Đao ca.
Đúng lúc này, sắc mặt Hổ ca khó coi hướng hai người vọt tới, cảm giác giống như người chết đuối nắm được cây cò cửu mạng, cần bao nhiêu hưng phấn có bấy nhiêu hưng phấn.
- Nhất Đao ca, là thủ hạ của Hà Lão Lục.
Sở Qua bị Độc Nhất Đao kéo ra phía sau liếc mắt liền nhận ra Hổ ca, lập tức bước tới.
Cùng lúc đó, Hổ ca thở hồng hộc đi tới trước mặt hai người, muốn nói gì đó nhưng bởi nguyên nhân quá mức kích động, hồi lâu không nói ra một câu.
- Lão Hổ, chuyện gì xảy ra? Các ngươi đánh nhau với ai? Sao thanh thế lớn như vậy?
Sở Qua nhìn đám người đông đúc phía trước, tò mò hỏi:
- Chăng lẽ là người Thanh bang?
- Không, không phải người Thanh bang.
vẻ mặt Hổ ca hơi kích động nhìn Độc Nhất Đao nói:
- Là một cừu nhân của tiểu Vũ, vốn tôi dựa theo Lục gia phân phó, giúp tiểu Vũ xuất ra ngụm ác khí, lại thật không ngờ đá phải tấm sắt, tên tiểu động loại kia thật đánh giỏi.
Dứt lời. Hổ ca cầu cứu nhìn Độc Nhất Đao đứng sau lưng Sở Qua, hiển nhiên Hổ ca từng nghe được đại danh của Độc Nhất Đao, theo hắn xem ra, nếu có Độc Nhất Đao ra tay, tuyệt đối có thể xử lý Trần Phàm.
Dù sao hắn thật nghe người ta nói qua, cả thế giới hắc đạo phía nam, người có thể
ngăn trở được Độc Nhất Đao có thể đếm được trên đầu ngón tay.
- Sở thiếu, Sở thiếu.
Không đợi Sở Qua trả lời, Lâm Vũ vẻ mặt kích động chạy tới
chỗ Sở Qua, cảm giác còn kích động hơn cả khi thấy cha của mình.
Nhìn thấy Lâm Vũ. đôi mày Sở Qua hơi nhướng lên. Hắn từng gặp qua Lâm Vũ vài lần, biết Lâm Vũ là con riêng của Hà Lão Lục, cũng biết bình thường Lâm Vũ hay ý thế hiếp người, hơn nữa một khi gặp được sự tình gì cũng hay tìm Hà Lão Lục xin giúp đỡ.
Theo ý nào đó mà nói. Sở Qua khinh thường Lâm Vũ, cho rằng Lâm Vũ không phải là nam nhân.
Nhưng Sở Qua biết rõ tình hình trước mắt của Hồng Trúc bang nên cũng rất rõ ràng, tuy rằng trước mắt Hồng Trúc bang có vẻ đoàn kết nhất trí, nhưng Hà Lão Lục có thật tình thần phục Hoàng Phủ Hồng Trúc hay không còn phải xem lại, hơn nữa trong bang hội có không ít người lấy Hà Lão Lục cầm đầu.
Trong lòng hiện ra ý nghĩ này, Sở Qua mắng:
- Mẹ nó, thật xui, lão tử như thế nào đụng phải tên ngốc tử ngươi? TMD, mày không thể có chút bổn sự hơn sao? Sao mỗi lần đều tìm cha mày hỗ trợ? Hơn nữa lần này TMD còn đá trúng tấm sắt?
- Sở thiếu giáo huấn thật phải.
Đối mặt Sở Qua. Lâm Vũ ngoan như một đứa cháu trai:
- Xin Sở thiếu hãy hỗ trợ giáo huấn tên tiểu động loại kia một chút, nếu không chờ sau khi toàn bộ thủ hạ Hổ ca nằm xuống, nếu truyền đi ra Hồng Trúc bang sẽ bị người ngoài chê cười.
Không thể không nói, tuy rằng Lâm Vũ nhát như chuột, nhưng lại đủ âm hiểm, đã dùng ba chữ Hồng Trúc bang kích thích Sở Qua.
- Được, bản thân tao muốn nhìn xem là ai có ba đầu sáu tay, lợi hại như vậy, có thể đánh cho đám thủ hạ lão Hổ không còn lực đánh trả.
Sở Qua tự nhiên sẽ không bị phép khích tướng của Lâm Vũ kích thích, nhưng hắn cũng hiểu được nếu giúp Lâm Vũ cũng như cho Hà Lão Lục một nhân tình, đây đối với mẹ nuôi Hoàng Phũ Hồng Trúc của hắn cũng là một chuyện tốt.
Sở Qua còn hiểu được điểm này, Độc Nhất Đao làm sao có thể không rõ.
Vì thế Độc Nhất Đao cũng không ngăn cản Sở Qua, mà theo chân Sở Qua đi tới phía trước.
- Phanh.
- Phanh.
- Phanh.
Ngay khi Sở Qua đi cùng Độc Nhất Đao về phía trước, cuối cùng Trần Phàm kết thúc chiến đấu, ba gã thủ hạ còn lại của Hổ ca toàn bộ bị Trần Phàm đánh ngã xuống đất, giống như là lợn chết nằm trên mặt đất co rút thân hình, không ngừng run rẩy.
Dưới ánh đèn, trên người Trần Phàm không dính chút vết máu, hơn nữa hắn cũng đã lau sạch vết máu dính trên mặt.
Trong vòng một phút đánh ngã hơn hai mươi đại hán, trên trán hắn cũng toát ra mồ hôi, hơi thở cũng có vẻ dồn dập.
- Sở thiếu, chính là tiều động loại này.
Nhìn đám đại hán ngã trên mặt đất, trong lòng Lâm Vũ cũng có chút sợ hãi, nhưng có Sở Qua, hắn cảm thấy mạnh hơn rất nhiều, mắt thấy Trần Phàm giải quyết xong cuộc chiến đấu, lập tức nói.
Sư phụ?
Là sư phụ?
Không nói một lời, giờ khắc này Sở Qua hoàn toàn sừng sờ ngay tại chỗ.
Hắn nằm mơ cũng thật không ngờ cừu nhân trong miệng Lâm Vũ chính là Trần Phàm.
Hắn giống như bị sứ dụng ma pháp, vẫn không nhúc nhích đứng nguyên tại chỗ, trợn tròn ánh mắt nhìn chằm chằm thân ảnh khôi ngô ngay trước mắt.
- Sở thiếu.
Lâm Vũ thấy Sở Qua không nói lời nào, nghĩ là Sở Qua bị hù sợ, lập tức kéo cánh tay Sở Qua.
Không có phản ứng.
- Sở thiếu, cậu làm sao vậy?
Lâm Vũ lại kéo một chút.
- Ba
Không đáp một lời. Sở Qua vung tay trực tiếp tát vào mặt Lâm Vũ.
Mười thành lực.
Lâm Vũ nằm mơ cũng thật không ngờ Sở Qua lại động thủ đánh hắn, không có nửa điểm phòng bị, trực tiếp bị đánh ngã trên mặt đất.
Sở Qua vừa ra tay, Phạm Chí Vĩ cùng Hổ ca đều trợn tròn mắt.
Đúng vậy...
Bọn hắn giống như đang nhìn thấy quái vật, dùng một loại ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Sở Qua.
Bọn hắn thậm chí hoài nghi đầu óc của Sở Qua có phải bị nước vào hay không.
- Sở thiếu, sao cậu lại đánh tôi?
So sánh với hai người mà nói. Lâm Vũ bị Sở Qua tát một cái ngã xuống đất đầu óc liền choáng váng, gương mặt giống như bị kẻ đồng tính luyến ái phát nổ cây hoa cúc, cần bao nhiêu ủy khuất có bấy nhiêu ủy khuất.
Không trả lời. Sở Qua vung chân đá một cước vào mặt Lâm Vũ.
Một bên tuy rằng Hổ ca không biết vì sao Sở Qua lại xuống tay đối với Lâm Vũ, nhưng hắn biết rõ thực lực cách đấu của Sở Qua không tầm thường, vẫn đưa tay kéo mạnh Lâm Vũ thối lui đé một cước của Sở Qua đá hụt.
- Lão Hổ, ngươi cút ra xa một chút cho ta.
Nhìn thấy Hổ ca kéo Lâm Vũ, Sở Qua đõ hồng mắt, gầm lên giận dừ đồng thời vung tay hướng lão Hổ đánh tới.
Hổ ca bị dọa biến sắc, vội vàng tránh ra đồng thời hô lớn:
- Sở thiếu, cậu làm cái gì vậy?
- Đúng vậy, Sở thiếu, tự nhiên sao cậu đánh tôi?
Lâm Vũ đõ bừng mắt, gương mặt thật ủy khuất.
- Đánh mày? Lâm Vũ, mụ nội mày.
Sở Qua nổi giận nắm lấy cổ áo Lâm Vũ, kề mặt sát mặt Lâm Vũ, nước miếng Văng lên cả mặt hắn:
- Mày tốt nhất khẩn cầu Trần ca đừng thật sự nối giận, nếu không đừng nói là Hà Lão Lục, ngay cả thiên vương lão tứ cũng không thể nào cửu được tên ngốc như mày.
- Phanh.
Dứt lời, Sở Qua giống như ném rác rười, trực tiếp đem Lâm Vũ ném tới dưới chân Trần Phàm.
Lần này Sở Qua dùng toàn lực, gương mặt Lâm Vũ hung hăng đụng dưới mặt đất, máu mũi tuôn ra, đầu lại có cảm giác mê muội.
- Sư...sư phụ.
Không đợi Lâm Vũ kịp phục hồi lại. Sở Qua giống như nhi đồng làm sai chuyện, vài bước chạy tới trước người Trần Phàm, cúi đầu không dám nhìn tới ánh mắt Trần Phàm.
Vừa nhìn thấy Sở Qua đứng trước mắt, lệ khí trong con ngươi Trần Phàm dần dần bị che giấu, sát ý trên người cũng dần dần thu liềm lại.
Sư phụ?
Hắn là sư phụ của Sở thiếu...sư phụ?
Con mẹ nó làm sao có thể?
Ngạc nhiên nghe được lời xưng hô kia. Lâm Vũ nằm trên mặt đất run rẩy giống như bị sét đánh, cả người run rẩy kịch liệt, mở to mắt, giống như nhìn thấy quỳ há to miệng, trên mặt hoàn toàn bị vẻ khiếp sợ chiếm cử.
Không riêng gì Lâm Vũ, nguyên bản Phạm Chí Vĩ vì thấy thủ đoạn hung tàn của Trần Phàm, bây giờ lại thấy Sở Qua xuất hiện, thấy được hi vọng, không ngờ nghe được Sở Qua cung kính gọi Trần Phàm là sư phụ, hai chân mềm nhũn, trực tiếp xụi lơ trên mặt đất.
Ngay cả Hổ ca cũng ngơ ngác sừng sờ ngay tại chỗ, mồm há hốc đủ nhét vào cả quả dừa.
Hắn không phải ngu ngốc, hắn nhìn ra Sở Qua nhận thức Trần Phàm đồng thời còn đối với Trần Phàm cực kỳ tôn kính.
Hiểu được điểm này, Hổ ca theo bản năng sờ vào di động trong túi.
Giờ khắc này, tuy rằng Hổ ca không biết Trần Phàm là thần thánh phương nào, nhưng hắn biết sự tình phát triển đã hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của hắn, hắn phải lập tức đem tình huống báo cáo cho Hà Lão Lục, nếu không hậu quả khó lường.
- Nếu không muốn chết, ngươi cũng đừng có động.
Ngay khi Hổ ca chuẩn bị tiến lên. Độc Nhất Đao luôn luôn trầm mặc đột nhiên kéo hắn.
Cả người Hổ ca chấn động:
- Nhưng, Lâm Vũ là con của Hà Lão Lục a.
- Các ngươi tốt nhất nên khẩn cầu không xúc phạm tới nghịch lân của hắn.
Trong đầu nhớ tới chuyện Trần Phàm ở tại Hàng Châu huyết tẩy đám người Triệu Thiên Bá. Độc Nhất Đao nhẹ giọng nói:
- Nếu không, không riêng gì nó, ngươi cùng Hà Lão Lục đều chết chắc rồi.
Nếu không, không riêng gì nó, ngươi cùng Hà Lão Lục đều chết chắc rồi?
Hắn rốt cục là ai?
Bên tai vang lên tiếng nói không chút tình cảm của Độc Nhất Đao, Hổ ca choáng váng.