Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 152: Mặt mũi của Trần ca



Tao chờ tụi mày đã lâu rồi!
 
Ngạc nhiên nghe được những lời này của Trần Phàm, ngay cả Lâm Vũ bên trong tất cả mấy người kia đều trợn tròn mắt, giờ khắc này bọn hắn giống như nghe được chuyện cười hay nhất trên thế giới.
 
Nhưng...ngay khi bọn hắn nhìn thấy ánh mắt hài hước cùng khinh thường toát ra trong con ngươi của Trần Phàm, bọn hắn lại bỗng nhiên cảm thấy được tựa hồ cũng không có nghe lầm, ít nhất...người thanh niên trước mắt căn bản không hề xem bọn hắn vào trong mắt.
 
Sau thoáng ngây người ngắn ngủi, Hổ ca lập tức nổi giận, thân là thủ hạ thân tín của Hà Lão Lục, hắn tham dự trận sống mái với Thanh bang, dẫn người đánh bất ngờ mấy bãi của Thanh bang, đập phá sân bãi không nói, còn đánh cho người của Thanh bang phải quỳ dưới đất cầu xin tha thứ, hiện giờ danh khí đại chấn trong Hồng Trúc bang.
 
ở dưới tình hình này, Hổ ca có thể không nổi giận sao?
 
- Đánh cho tao, đánh cho chết đi.
 
Hổ ca tức giận đến cả người run lên, sau đó vung tay, truyền đạt mệnh lệnh.
 
Mệnh lệnh của Hổ ca vừa hạ xuống, lập tức có bốn gã thủ hạ từ phía sau nhảy ra, nhằm phía Trần Phàm.
 
Làm thủ hạ trung tâm của Hà Lão Lục, đám thủ hạ của Hổ ca ở trong Hồng Trúc bang có thể xem như đều biết đánh nhau, nhất là khi cùng xông lên, khí thế rất mạnh.
 
Đối mặt bốn gã thủ hạ của Hổ ca, Trần Phàm cũng không lui lại, ngược lại...trực tiếp tiến lên nghênh đón.
 
- Tiểu động loại, mày nhất định phải chết.
 
Đại hán xông lên trước nhất cười lạnh một tiếng, hùng hổ hướng Trần Phàm vọt tới.
 
Trong con ngươi Trần Phàm hiện lên một tia lệ khí, liếm liếm môi, giẫm mạnh lên sàn nhà.
 
- Ba.
 
Một tiếng vang giòn, sàn nhà bằng đá cẩm thạch trực tiếp bị một cước của Trần Phàm giẫm vỡ vụn.
 
Một màn thình lình xảy ra làm sắc mặt bốn gã đại hán đang hướng Trần Phàm vọt tới đột nhiên biến đổi, theo bản năng dừng bước.
 
Bọn hắn dừng, nhưng Trần Phàm cũng không ngừng.
 
- Sưu.
 
Mượn dùng phản lực, Trần Phàm giống như viên đạn pháo bắn ra, thân mình trực tiếp bay lên không, đầu gối cao cao dựng thẳng lên.
 
Tên đại hán xông lên trước nhất vốn vì một cước giẫm nát đá cẩm thạch của Trần Phàm mà cảm thấy khiếp sợ, còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần từ trong nỗi sợ hãi, liền nhìn thấy Trần Phàm giống như hùng ưng giương cánh, bay lên không đánh tới, sắc mặt lập tức biến đổi, theo bản năng thối lui ra sau trốn.
 
- Bá.
 
Ngay khi hắn chuẩn bị thối lui ra sau, Trần Phàm đã đi tới trước người hắn, đầu gối mượn dùng xung lượng, bay thẳng tới ngay ngực đại hán.
 
Đầu gối đập tới.
 
Đây là một trong những thủ đoạn công kích chủ yếu của Thái quyền, uy lực cực kỳ khủng bố.
 
- Răng rắc.
 
Ngay sau đó, tiếng xương gãy thanh thúy vang lên, lực lượng thật lớn đem tên đại hán xông lên trước nhất đánh bay ra ngoài, nháy mắt đem vài tên đại hán phía sau đập té văng dưới đất.
 
- Oa.
 
Tên đại hán kia ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu, hai mắt tối sầm, hoàn toàn mất đi tri giác.
 
Một màn thình lình xảy ra làm cho Hổ ca cùng Lâm Vũ bọn hắn đều trợn tròn tròng mắt.
 
- Bá.
 
Trần Phàm phiêu nhiên rơi xuống đất, xoay tròn chín mươi độ, đùi phải nhanh chóng đá ra.
 
Một cước.
 
- Vù vù.
 
Tốc độ khủng khiếp mang theo tiếng rít gió, chân chưa tới, chân gió tới trước, quét lên gương mặt tên đại hán cách Trần Phàm gần nhất đến rát bỏng, theo sau bản năng từ trong nỗi khiếp sợ phục hồi lại tinh thần.
 
Tiếp đó...
 
Hắn chỉ cảm thấy được ngay trước mặt hiện lên một đạo cước ảnh.
 
- Phanh.
 
Thanh âm thanh thúy vang lên, mu bàn chân phải của Trần Phàm căng cứng trực tiếp quất trúng trên mặt tên đại hán.
 
Giống như một quả bóng bị đá trúng, thân mình tên đại hán đột nhiên bay lên không, mang theo tiếng gió "vù vù" từ trên đỉnh đầu đám người Lâm Vũ bay qua, sau đó...trực tiếp đánh vào trên trần nhà.
 
- Đông.
 
Tiếng vang trầm đục, thần tình đại hán toàn là máu, hoàn toàn mất đi ý thức, thân mình vuông góc rơi xuống, lại đụng ngã hai tên đại hán.
 
- Cô đông.
 
Nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Trần Phàm, cảm thụ được sát ý sắc bén toát ra trên người hắn, hai gã đại hán còn lại đang ở khoảng cách khá gần với Trần Phàm chớp mắt, theo bản năng nuốt nước bọt một cái, hai đùi giống như không thể khống chế, kịch liệt run rẩy lên.
 
Không đợi hai người làm ra hành động gì, hai tay Trần Phàm mở ra, nhanh chóng chém tới, bắt lấy cổ hai người, dùng sức đập thẳng vào nhau.
 
- Phanh.
 
Gương mặt hai người hung hăng đụng vào nhau, mũi bị trực tiếp đụng thành phấn vụn, máu mũi như không cần tiền văng lên trên mặt Trần Phàm.
 
Không lau đi vết máu dính trên mặt, Trần Phàm chậm rãi buông lỏng hai gã đại hán, hai gã trực tiếp ngã trên mặt đất, giống như con chó chết, vẫn không nhúc nhích.
 
Thời gian giống như dừng lại ngay trong một khắc này, ngay cả Lâm Vũ bên trong, tất cả đám người trợn tròn mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm gương mặt dính máu của Trần Phàm.
 
Một cảm giác có tên là sợ hãi chậm rãi tràn ngập trong lòng bọn hắn.
 
- Huynh...huynh đệ, ở đường nào?
 
Người thứ nhất lấy lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ chính là Hổ ca, làm thủ hạ trung tâm của Hà Lão Lục, tâm lý tính chất của hắn vốn không tệ, ít nhất lúc cầm dao giết người cũng sẽ không run rẩy, nhưng vào giờ khắc này thanh âm của hắn lại có chút run rẩy.
 
Khẩn trương.
 
Trong tim của hắn tràn ngập cảm giác khẩn trương.
 
Ngay cả lúc dùng dao liều mạng vói đám người Thanh bang, hắn cũng không hề khẩn trương.
 
Hắn gặp qua người có thể đánh nhưng khi nhìn thấy Trần Phàm giống như đang chơi đùa, ở trong vòng hai giây ngắn ngủi đánh cho bốn gã thủ hạ của hắn giống như con chó chết té trên mặt đất, sống chết không rõ thì hắn thật sự khẩn trương. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
 
- Nếu tao nhớ không lầm, mày là người của Hà Lão Lục phải không?
 
Nhẹ nhàng lau đi vết máu trên mặt, Trần Phàm cười lạnh nói vói Hổ ca.
 
- Bá.
 
Ngây người nghe được câu nói của Trần Phàm, sắc mặt Hổ ca đột nhiên biến đổi lớn, thân mình lại không thể khống chế run rẩy lên, theo sau hắn kiệt lực khống chế tâm tình của mình, nhưng khóe mắt run rẩy điên cuồng bán rẻ nội tâm chân thật hiện tại của hắn.
 
- Hô...
 
Hít một hơi thật sâu, sắc mặt Hổ ca khó coi hỏi:
 
- Làm sao ngươi biết ta là người của Lục gia? Ngươi là ai?
 
- Tao cho tụi mày một lần cơ hội.
 
Gương mặt Trần Phàm không chút thay đổi nhìn Hổ ca, sau đó chỉ vào Lâm Vũ cùng Phạm Chí Vĩ đã bị dọa hoảng, gằn từng chữ:
 
- Lưu lại hai người này, tao buông tha cho tụi mày.
 
Lưu lại Lâm Vũ?
 
Nghe được câu nói của Trần Phàm, đôi mày Hổ ca trong nháy mắt cau chặt lại.
 
Thấy thủ đoạn hung ác cùa Trần Phàm, Hổ ca biết nếu lưu lại Lâm Vũ, hắn không chết cũng tàn.
 
Thân là thủ hạ trung tâm của Hà Lão Lục, hắn biết rõ, tuy rằng Hà Lão Lục cũng không quá coi trọng Lâm Vũ, nhưng trong thân thể Lâm Vũ dù sao cũng chảy dòng máu của Hà Lão Lục, điểm này không thể thay đổi.
 
Dưới dạng tình hình này, nếu hắn đem Lâm Vũ giao cho Trần Phàm, như vậy sau khi hắn trở về tuyệt đối sẽ bị Hà Lão Lục trừng phạt.
 
Hắn biết rõ tỳ khí của Hà Lão Lục, lấy phong cách làm việc của Hà Lão Lục, nói không chừng sẽ một phát súng bắn hắn.
 
Trong đầu hiện lên một màn này, biểu tình Hổ ca dần dần khôi phục bình tĩnh, trầm giọng nói:
 
- Huynh đệ, ta xem ngươi là đều hán tử, chuyện lần này chấm dứt ở đây, như thế nào?
 
Trần Phàm cười cười, sau đó đưa mắt nhìn về phía Lâm Vũ đang trợn mắt há hốc mồm.
 
Nhìn dưới ánh đèn, Trần Phàm mỉm cười chẳng khác gì ác ma, Lâm Vũ lập tức sợ tới mức hai chân mềm nhũn, nếu không phải phía sau có tên đại hán đỡ lên thân thể hắn, chỉ sợ hắn đã trực tiếp ngồi lên mặt đất.
 
- Hổ ca.
 
Hắn nuốt mạnh nước bọt, kiệt lực để cho mình biểu hiện trấn định một chút, nhưng hắn cảm giác vùng ngực giống như có một tòa núi lớn đè nặng, để cho hắn có cảm giác không thở nổi:
 
- Tiểu động loại này quá kiêu ngạo, cứ đánh cho chết đi, tôi cũng không tin chúng ta nhiều người như vậy đánh không lại một mình hắn.
 
Nói xong câu đó, cả người Lâm Vũ giống như bị hư thoát, mồ hôi đầm đìa, nhưng có lẽ được những lời này làm ra tác dụng, sự sợ hãi trong lòng hắn giảm bớt rất nhiều.
 
Không chỉ là hắn, ngay cả Hổ ca bên trong, sự sợ hãi trong lòng đám người đều lui
 
- Đúng vậy, Hổ ca, mẹ nó, huynh đệ chúng ta vào sống ra chết, đối mặt Thanh bang cũng chưa từng sợ qua, sợ hãi một mình hắn hay sao?
 
Người đều có hiệu ứng tập thể, nói chung một việc nếu có người đi đầu liền có người thứ hai đi theo, lúc này Lâm Vũ lập tức khiến cho một số người cộng hưởng.
 
Không giống như những đại hán bị sự phẫn nộ làm hôn mê đầu óc, biểu tình Hổ ca coi như trấn định, hắn biết rõ, vói thân thủ của Trần Phàm, nơi này là một không gian hẹp hòi, dùng bàn tay trần tuyệt đối sẽ không đòi được tiện nghi.
 
Nhưng hắn đồng dạng cũng biết, nếu giờ khắc này hắn sợ hãi, chẳng những sẽ ảnh hưởng tới khí thế thật vất vả mới khôi phục của đám thủ hạ, ngày sau uy vọng ngay trước mặt thủ hạ cũng sẽ hạ xuống.
 
Ngay lúc Hổ ca còn do dự, một chiếc Maserati phong cách lấy tốc độ khủng khiếp dừng ngay trước cửa tiệm thịt nướng, Sở Qua trong bộ quần áo phong cách England thấy xe đã dừng ổn liền nhảy xuống tới, Độc Nhất Đao theo sau, sau đó cùng lúc có hai chiếc Benz dừng phắt phía sau, sáu gã mặc âu phục màu đen, đeo tai nghe cũng bước xuống.
 
Những nam nhân kia sau khi xuống xe, ánh mắt lướt nhanh khắp bốn phía, không phát hiện được nguy hiểm lập tức thông qua vô tuyến điện thông báo cho Độc Nhất Đao:
 
- Nhất Đao ca, không thấy nguy hiểm, nhưng hiện trường thấy được xe của thủ hạ Hà Lão Lục, tổng cộng bảy chiếc.
 
- Thu được.
 
Gương mặt Độc Nhất Đao không chút thay đổi trả lời một câu, nhíu mày mở cửa tiệm thịt nướng.
 
Vẻ mặt Sở Qua hưng phấn đi vào, lại phát hiện trong đại sảnh thật im ắng, hai gã đại hán sắc mặt hung hãn giống như đại gia đứng phía trước quầy, uống bia hút thuốc rất thích ý.
 
Hai gã đại hán đều là tiểu đệ do Hổ ca mới thu gần đây, mà Sở Qua từ sau sự kiện đua xe tại Vân Sơn, cũng không đi qua nơi đó, hai gã đại hán căn bản không biết Sở Qua.
 
Vì thế nhìn thấy Sở Qua vẻ mặt hưng phấn tiến vào trong tiệm, lập tức trợn tròn mắt, đe dọa:
 
- Tiếu tử, hiện tại không buôn bán, lăn đi ra.
 
Sở Qua đang tò mò vì sao trong tiệm lại yên lặng như thế, đột nhiên nghe được lời hai gã đại hán, lập tức ngẩn ra.
 
Theo sau, nét mặt hưng phấn dần dần biến mất trên mặt Sở Qua, chỉ còn lại bộ dáng tức giận, chỉ thấy hắn vừa đi về phía hai gã đại hán vừa mắng:
 
- Mày bảo lão tử lăn đi ra?
 
Hai gã đại hán nhìn thấy bộ dáng không ai bì nổi của Sở Qua, vốn ngần ra, sau đó "bá" một tiếng đứng lên, đang muốn mở miệng mắng to, lại thấy Độc Nhất Đao xuất hiện phía sau Sở Qua.
 
Không biết tại sao, nhìn thấy cặp mắt coi thường của Độc Nhất Đao, hai người chỉ cảm thấy thân thể run lên, lửa giận trong lòng giống như bị giội tắt, giọng nói cung kính rất nhiều:
 
- Đại ca của chúng ta đang làm việc bên trên.
 
- Con mẹ mày.
 
Sở Qua không đợi đại hán nói hết lời, cầm lên chai bia trên quầy, hung hăng hướng đầu đại hán nện xuống.
 
Cho tới nay, Sở Qua cùng Độc Nhất Đao luôn học kỹ xảo cách đấu, tốc độ ra tay cực nhanh, căn bản không cho đại hán chút thời gian phản ứng.
 
- Phanh.
 
Tiếng vang, chai bia vỡ.
 
Đại hán trực tiếp bị chai bia của Sở Qua đập ngã xuống đất, máu tươi nháy mắt tuôn
 
Mắt thấy Sở Qua ra tay, gã đại hán còn lại theo bản năng định xuất thủ, đã thấy một đạo thân ảnh giống như quỷ mị xuất hiện ngay trước người hắn, theo sau hắn chỉ cảm thấy trên đầu truyền tới một trận đau nhức, thân mình vô lực té xuống.
 
- ở Đông Hải, còn chưa ai dám bảo lão từ biến, mày là người thứ nhất.
 
Sở Qua ngồi xổm người xuống, dùng chai bia bị vỡ nát nhìn chằm chằm cổ tên đại hán trong vũng máu, lạnh lùng nói:
 
- Mày hẳn nên cảm tạ hôm nay có Trần ca nơi này, nếu không lão tử giết chết mày.
 
Trần ca?
 
Ngạc nhiên nghe được lời xưng hô, đại hán mơ hồ nhớ tới hôm nay tên sinh viên bị giáo huấn gọi là Trần Phàm.
 
Chẳng lẽ tên sinh viên kia cùng sát thần trước mắt này là đến cùng nhau?
 
Trong đầu trào ra ý nghĩ này, thân thể đại hán chợt run run, mắt nhắm lại, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv