“Nhà họ Thôi chỉ có chút mặt mũi ở thành phố Quảng Dương mà thôi, so với bọn họ thì chẳng là cái gì cả."
"Chỉ cần một câu nói của bà Triệu đã có thể diệt trừ nhà họ Thôi rồi."
Buổi tối tan làm, Diệp Lâm vừa mới đi ra khỏi bệnh viện thì đã nhìn thấy Khương Ngọc Hạ đang cười tủm tỉm đứng trước cửa.
Bên cạnh có không ít người kinh ngạc khi nhìn thấy cô, dù sao thì đây cũng là người đẹp nhất thành phố Quảng Dương mà.
Diệp Lâm đi tới: “Tại sao lại đến đây?” "Công ty không sao rồi." Khương Ngọc Hạ kéo cánh tay Diệp Lâm: “Mỗi lần đều là anh đón em, hôm nay đổi lại thành em đến đón anh.”
Trong lòng Diệp Lâm dâng lên chút ấm áp, khẽ cười nói: “Cảm ơn em, vợ yêu!”
Khương Ngọc Hạ hừ khẽ một tiếng nhưng sắc mặt đã ửng đỏ.
"Buổi tối không về nhà, tối hôm nay bố mẹ muốn mời khách đến ăn cơm, chúng ta cùng đi đi."
"Mời ai vậy?" Diệp Lâm ngạc nhiên nói.
"Hình như là ông chủ Chu gì đó." Khương Ngọc Hạ thấp giọng nói: “Bố mẹ nói ông chủ Chu này đã giúp đỡ chúng ta giải quyết vấn đề tài khoản của công ty, phải cảm ơn người ta một chút."
"Nhưng mà em không tin."
"Diệp Lâm, hình như cả nhà của anh Trần cũng không phải đơn giản. Chuyện lần này, chắc chắn là bọn họ giúp đỡ đúng không?"
Diệp Lâm khẽ cười nhưng cũng không nói gì.
Anh không thể để lộ chuyện y thuật của mình được, vì thế nên đã nhờ cả nhà cậu Diệp giúp đỡ che giấu.
Còn về Khương Kiến Công và Phương Tuệ nghĩ như thế nào thì anh cũng không thèm để ý.
Chỉ cần có thể giúp đỡ Khương Ngọc Hạ giải quyết mọi chuyện, không để cô bị làm khó thì được rồi.
Thấy Diệp Lâm không nói lời nào, Khương Ngọc Hạ nhẹ giọng nói: “Diệp Lâm! Em không biết rốt cuộc anh đã dùng cách gì để quen biết với đám người anh Trần nhưng mà em vẫn hy vọng sau này anh đừng đến làm phiền ông Thiên nữa."
"Ngọc Hạ! Anh không có đi làm phiền ông Thiên.” Diệp Lâm nhẹ giọng nói: “Anh quen biết với đám người anh Trần cũng là chuyện ngoài ý muốn mà thôi! Anh đã giúp bọn họ một chuyện nên bọn họ rất cảm kích anh.”
Khương Ngọc Hạ hỏi: “Giúp chuyện gì vậy?"
"À..." Diệp Lâm thấp giọng nói: “Có một lần bà Triệu suýt nữa bị đụng xe, anh đã kịp thời kéo bà ta ra..."
"Thì ra là như vậy." Khương Ngọc Hạ bừng tỉnh hiểu ra, cười nói: "Diệp Lâm thật không ngờ anh còn lấy việc giúp người làm niềm vui đấy.”
Diệp Lâm cười ha ha nói: "Chứ sao nữa, chồng của em có rất nhiều ưu điểm."
“Hừ!”
Hai người vừa nói vừa cười, để lại phía sau một đám người đầy vẻ không cam lòng.
"Một đóa hoa tốt mà lại đi cắm lên bãi phân trâu."
“Haizz... Đây là người đẹp nhất thành phố Quảng Dương đấy, làm sao lại đi theo một thằng oắt con vô dụng như thế chứ?"
"Tôi có chỗ nào không mạnh bằng Diệp Lâm hả?"
Mọi người đều thấp giọng lầm bầm, tràn đầy vẻ hâm mộ lẫn ghen ty. Buổi tối nhà họ Khương mời khách ở khách sạn Duyệt Vinh.
Trong phòng bao, Khương Kiến Công, Phương Tuệ, Hoàng Lương và Khương Ngọc Tuyết đều đã đến.
Vị trí chính giữa là một người đàn ông tầm khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, trông khá mập mạp! Ông ta mang một chiếc mắt kính, cả người đều mặc âu phục của nhãn hiệu nổi tiếng, trên tay còn đeo đồng hồ vàng sáng lấp lánh.
Mấy người Khương Kiến Công đều vây quanh người đàn ông này nịnh hót, gương mặt người đàn kia tràn đầy vẻ ngạo mạn, thỉnh thoảng mới nói mấy câu.
Hoàng Lương mang vẻ mặt lập công ngồi bên cạnh người đàn ông, đắc ý dạt dào.
Thấy Diệp Lâm và Khương Ngọc Hạ đi vào, Hoàng Lương cũng không đứng dậy: “Chị Ngọc Hạ đến rồi sao?"
“Mau đến đây ngồi đi, ngồi bên cạnh ông chủ Chu này."
Người đàn ông kia kinh ngạc nhìn Khương Ngọc Hạ, sau đó còn đặc biệt dời sang bên cạnh một chút để cô có không gian ngồi xuống bên cạnh ông ta.
Khương Ngọc Hạ cũng không đi qua mà lại ngồi cùng Diệp Lâm ở chỗ khác.
“Ngọc Hạ!” Khương Kiến Công tức giận: “Tại sao con lại không biết lễ phép như vậy chứ? Không biết chào hỏi khách kKhương sao?"
“Xin chào ông chủ Chu” Khương Ngọc Hạ tùy tiện chào hỏi một câu.
Sắc mặt ông chủ Chu khẽ thay đổi, cười nhạt nói: "Khương tổng quả nhiên là nhân vật lớn, loại nhân vật nhỏ nhoi như tôi thì làm sao lọt vào tầm mắt Khương tổng được chứ."
"Nếu như Khương tổng đã không muốn kết giao, vậy thì thôi đi, bữa cơm này cũng không ăn được nữa rồi."
“Ôi chao, ông chủ Chu, ông đừng tức giận mà." Khương Kiến Công vội vàng cười nói: “Trẻ con không hiểu chuyện mà thôi, tôi sẽ mắng con bé.”
Phương Tuệ trợn mắt: "Ngọc Hạ! Con làm gì vậy?"
"Ông chủ Chu đã giúp đỡ chúng ta một việc lớn như vậy, con còn không mau cảm ơn ông chủ Chu một chút đi."
Sắc mặt Khương Ngọc Hạ hơi thay đổi