Khương Kiến Công và Phương Tuệ giận đùng đùng bỏ đi.
Kết quả, hai người vừa mới đến công ty đã nhìn thấy Diêu Hướng Hằng đang đứng ở xa xa.
“Giám đốc Hằng, tại sao ông lại đến đây thế?" Phương Tuệ vội vàng nghênh đón: “Ai dô, ông đến thì cứ nói với chúng tôi một tiếng, tôi sẽ bảo người tiếp đón ông mà. Đi đi đi, mau lên lầu, mau lên lầu thôi."
Diêu Hướng Hằng cúi đầu đi theo hai người lên lầu.
Vào phòng làm việc, Phương Tuệ vừa pha trà thì đột nhiên Diêu Hướng Hằng đã quỳ phịch xuống đất.
"Anh Hùng, em... em biết lỗi rồi. Em đã giải băng tài khoản của công ty dược phẩm Hưng Thịnh rồi, em... em đảm bảo sau này sẽ không phát sinh những chuyện tương tự nữa.”
"Hơn nữa, sau này chỉ cần là công ty dược phẩm Hưng Thịnh cần vốn thì em... em tuyệt đối sẽ giúp đỡ mà không do dự gì cả.”
“Hai người... hai người đừng chấp kẻ tiểu nhân như em, hãy... tha cho em lần này đi..."
Khương Kiến Công và Phương Tuệ đều bối rối, đã xảy ra chuyện gì rồi?
Tại sao đột nhiên Diêu Hướng Hằng lại quỳ ở đây? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra thế?
"Giám đốc Hằng, vậy... vậy là sao?" Khương Kiến Công thấp giọng nói
Diêu Hướng Hằng cúi đầu đáp: "Không... Không có chuyện gì cả! Anh Khương... Anh đại nhân đại lượng tha thứ cho tôi nhé."
:Tôi..." Khương Kiến Công mờ mịt
Lúc này, Phương Tuệ tiến lên nói bên tai Khương Kiến Công: "Chồng à! Có phải ông chủ Chu giúp đỡ không?"
Ánh mắt Khương Kiến Công sáng lên! Đúng vậy nha! Tối hôm qua đã nói để ông chủ Chu ra mặt mà.
Xem ra năng lực của ông chủ Chu thật lớn! Ngay cả Diêu Hướng Hằng cũng quỳ luôn rồi.
Khương Ngọc Hạ trở lại công ty thì lập tức thấy Khương Kiến Công và Phương Tuệ đang đắc ý ngồi trong phòng chủ tịch.
Phương Tuệ lên tiếng: " Ngọc Hạ! Tài khoản công ty đã được giải băng rồi!"
"Hả!" Khương Ngọc Hạ ngạc nhiên kêu lên: " Thật sự giải băng rồi sao? Quá tốt rồi! Bữa cơm hôm qua thật sự sắp xếp quá đúng mà."
"Đúng cái con khỉ!" Phương Tuệ nhổ một bãi nước botjnois: " Con cho răng nguyên nhân chính bởi vì Diệp Lâm sắp xếp bữa cơm lúc trưa sao? Nói cho con biết...
Chuyện này nếu không phải mẹ và bố con đã bận rộn lo trước lo sau ngay từ đầu thì làm sao có thể thuận lợi như thế chứ?"
Thấy Khương Ngọc Hạ kinh ngạc! Khương Kiến Công lập tức nói chuyện của ông chủ Chu một lần nữa.
"Ngọc Hạ! Chuyện lần này Hoàng Lương cũng rất lo lắng! Phương Tuệ nói: " Bây giờ con đã biết thằng bé thực sự suy nghĩ cho gia đình mình rồi chứ!"
"Cái tên Diệp Lâm kia không hề có chút bản lĩnh! Buổi trưa sắp xếp ăn cơm, kết quả còn tìm bạn đến ăn cơm chùa, sau cùng cũng không nên cơm cháo gì cả."
Thằng em rể Hoàng Lương này của con! Mặc dù con vẫn luôn không thích thằng bé nhưng thằng bé đã vì công ty gia đình mà rất nhọc lòng rồi đấy."
"Nếu không có Hoàng Lương tìm ông chủ Chu để giúp ddwox thì công ty đã xong đời rồi! Con biết chưa hả? Đừng có suôt ngày làm theo ý mình mà không ưa em rể của con nữa."
"Còn nữa... Me không quan tâm con nghĩ như thế nào! Sau này phải giao một vài dự án của công ty cho Hoàng Lương phụ trách."
Ngân hàng.
Diêu Hướng Hằng vừa mới trở về phòng làm việc thì Thôi Nhất Nguyên đã đến.
“Cậu, chuyện thế nào rồi?" Vẻ mặt Thôi Nhất Nguyên tràn đầy chờ mong: “Diệp Lâm đã quỳ xuống hay là dập đầu rồi?"
Nghe vậy, Diêu Hướng Hằng trực tiếp cầm lấy văn kiện trên bàn quăng vào mặt Thôi Nhất Nguyên.
"Quỳ cái ông nội mày!" Diêu Hướng Hằng buột miệng mắng: “Thôi Nhất Nguyên, con mẹ nó có phải mày muốn hại chết ông đây không?"
"Sao vậy?" Thôi Nhất Nguyên mờ mịt.
Diêu Hướng Hằng nổi nóng: “Sao hả?
Mày có biết trưa hôm nay Diệp Lâm mời người nào đến để bàn chuyện không?"
Thôi Nhất Nguyên: “Ai?”
Diêu Hướng Hằng hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Triệu Thành Diệp."
“Triệu... Triệu Thành Diệp?" Thôi Nhất Nguyên kêu lên: “Triệu Thành Diệp nào?"
Diêu Hướng Hằng nổi nóng: “Còn có thể là Triệu Thành Diệp nào chứ?"
"Chính là cậu Trần quản lý mạch sống của tất cả ngân hàng ở thành phố Quảng Dương.”
"Cho dù chủ tịch của các ngân hàng lớn ở tỉnh Quảng Dương thì trước mặt cậu ta cũng phải cung kính cúi mình đấy."
Thôi Nhất Nguyên hít một ngụm khí lạnh: “Không thể nào đâu? Cậu, có phải cậu nhận nhầm người rồi không? Diệp Lâm làm sao có thể mời được Triệu Thành Diệp đến chứ?”
"Con mẹ nó tao có thể nhận sai người khác nhưng làm sao nhận sai Triệu Thành Diêu Hướng Hằng gầm thét: “Huống chi bà Triệu và vợ của cậu Trần đều ở đó! Tao nhận sai một người thì thôi đi, chẳng lẽ nhận sai cả nhà luôn à?"
Thôi Nhất Nguyên trợn mắt hốc mồm: "Bọn họ... bọn họ có quan hệ thế nào?"
"Làm sao tao biết quan hệ thế nào được, nhưng mà dù sao thì cũng xưng anh gọi em đấy." Diêu Hướng Hằng dừng một chút rồi cắn răng nói: “Bà Triệu còn nhận Khương Ngọc Hạ làm con nuôi nữa, không chỉ như vậy mà còn lấy vòng ngọc trên tay xuống tặng cho Khương Ngọc Hạ.”
"Cái gì?" Thôi Nhất Nguyên kêu lên: "Vòng ngọc của bà Triệu hả? Thật hay giả đấy?"
"Tao tận mắt nhìn thấy, còn có thể giả được sao?" Diêu Hướng Hằng trợn mắt: “Chính là chiếc vòng ngọc của hoàng hậu ngày xưa mà đã từng có người ra giá hàng nghìn tỷ mà không mua được đấy."
"Trời... trời..." Thôi Nhất Nguyên tê liệt ngồi xuống đất.
Diêu Hướng Hằng gầm nhẹ: “Tao cảnh cáo mày, đừng đi trêu chọc Khương Ngọc Hạ nữa."