"Ha ha, đây cũng không phải là vấn đề đàn ông hay không đâu, đây căn bản không phải là người mà." Khương Ngọc Tuyết châm chọc nói: “Nuôi con chó thì nó cũng có thể trông nhà, còn anh ta thì làm được gì chứ? Ăn nhiều hơn chó mà làm lại ít hơn chó!"
Diệp Lâm khổ não, vừa mới muốn mở miệng nói chuyện thì Khương Ngọc Hạ đã tức giận nói: "Ngọc Tuyết, im miệng! Làm sao em có thể nói chuyện với anh rể như vậy được?"
Khương Ngọc Tuyết: “Ha ha ha! Anh rể hả? Chị, anh ta là cái thá gì chứ, làm sao xứng đáng làm anh rể của em được?"
"Em.."
“Đủ rồi!” Khương Kiến Công vỗ bàn nói: "Diệp Lâm! Cậu có thể để cái nhà này được yên không? Từ khi cậu vào nhà này thì cả nhà đều cãi nhau vì cậu, cậu có thể đừng khiến chúng tôi phiền lòng thêm nữa được không?"
Khương Ngọc Hạ không cam lòng nói: “Bố! Diệp Lâm vừa mới trở về còn chưa làm gì cả mà, làm sao lại khiến mọi người phiền lòng được chứ?"
"Ngọc Hạ! Con có thể đừng vì một người ngoài mà cãi nhau với bố con không? Có phải con muốn chọc bố tức chết thì mới vừa lòng không?"
Phương Tuệ tức giận nói.
Khương Ngọc Hạ tức giận đến mức cả hốc mắt đều đỏ lên, cũng không dám ồn ào nữa.
"Còn cậu nữa!” Phương Tuệ căm tức nhìn Diệp Lâm: “Đứng ở đây làm gì? Cút vào nhà bếp nấu cơm đi." Diệp Lâm thở dài một hơi, lặng lẽ đi vào nhà bếp.
Mấy người bên ngoài vẫn còn đang tranh luận, không bao lâu sau thì có một người khác đến nhà, chính là Thôi Nhất Phàm.
"Ai dô, cậu chủ Vũ, làn gió mát nào thổi cậu đến đây thế? Cậu đến nhà tôi thật sự đúng là vinh hạnh cho tôi quá mà." Phương Tuệ tươi cười chào đón.
Thôi Nhất Phàm khẽ mỉm cười, xách theo mấy hộp quà, trong tay còn ôm một bó hoa hồng.
"Bác trai, bác gái, cháu cũng không biết hai bác thích gì nên đã tùy tiện mua một chút quà mọn. Nếu như có chỗ nào không chu đáo, xin hai bác thứ lỗi!"
"Thật là đến thì cứ đến thôi, còn đem theo quà làm gì chứ.” Phương Tuệ vô cùng vui sướng.
“Mẹ, để con giúp mẹ cầm nhé." Khương Ngọc Tuyết nhận lấy hộp quà, vừa nhìn vào đã hỗ to lên: "Rượu tốt đấy! Bố, bố thích uống rượu lắm mà, cái này tặng cho bố đó!"
Khương Kiến Công cười ha ha nhận lấy hộp quà, vừa liếc nhìn đã lập tức kêu lên: “Đây là loại rượu đã chưng cất ba mươi năm sao? Cái này... mấy chai rượu này chắc không rẻ đâu nhỉ.”
Thôi Nhất Phàm cười nhạt: “Cũng không đáng bao nhiêu tiền cả, quan trọng là bác trai thích hay không thôi ạ!"
"Ai ya! Thằng bé này chả biết tiết kiệm gì cả." Nói thế thôi chứ ông không nỡ buông xuống.
Khương Ngọc Tuyết nhìn một hộp quà khác và lại thốt lên "Cartier?"
Thôi Nhất Phàm cười nói: "Sợi dây chuyền mới của Cartier năm nay rất hợp với bác gái."
Phương Tuệ liền sáng mắt lấy ra sợi dây chuyền, ai có được sợi dây chuyền hồng ngọc sẽ biết nó rất đáng giá.
"Nhất Phàm! Con thật có tâm!"
Phương Tuệ lại gật đầu "Ngọc Tuyết! Mau đi rót trà cho Thôi Thiếu."
"Ngọc Hạ! Lại đây ngồi với Thôi Thiếu!"
Khương Ngọc Tuyết Khương Ngọc Hạ đang rót trà trước sau chạy tới, lo lắng nói: "Làm sao ba mẹ có thể lấy một thứ quý giá như vậy? Mau trả lại đi!"
"Ngọc Hạ! Ai ở đây cũng có người nhà! Hai bác rất tôt với anh nên lần đầu tới nhà anh nên tặng quà như vậy!"
Thôi Nhất Phàm cười đưa hoa cho Khương Ngọc Hạ, nói: "Ngọc Hạ! hôm nay em thật đẹp, bó hoa này là tặng em!"
Khương Ngọc Hạ cau mày Thôi Nhất Phàm không biết cô ấy đang nghĩ gì, không thể cầm lấy bông hoa này!
Phương Tuệ vội vàng nói: "Ngọc Hạ nhận đi con! Đây là tấm lòng của Thôi thiếu!"
Thôi Nhất Phàm cũng cười nhẹ, nói: "Ngọc Hạ! Em thật sự muốn anh giữ nguyên tư thế này sao?"
Thủ đoạn này được gọi là vô liêm sỉ.
Nếu Khương Ngọc Hạ không nhận hoa, Thôi Nhất Phàm sẽ không xuống được!
Nếu Khương Ngọc Hạ nhận được bó hoa này, đồng nghĩa với việc chấp nhận Thôi Nhất Phàm!"
Diệp Lâm đứng trong bếp nhìn Thôi Nhất Phàm nhíu mày.